Tần Hồng Binh suy  nghĩ , trong lòng  yên. Cậu  là   ham  sắc dục lớn, nhưng   nhát gan, ngay cả khi tìm kiếm các cô gái ở trường cũng  dám tìm những   gia cảnh , chỉ chọn những  xinh  nhưng gia cảnh  , dùng chút ân huệ nhỏ hoặc điều kiện gì đó để khống chế  , kiếm chút lợi lộc. Những gì    thể cho  khác cũng  nhiều, nếu , cũng sẽ  giới thiệu một  cô gái nhỏ cho những  như Phùng Vân Ba,  gia cảnh  và bản  cũng  tiền.
 
 
Trần Phồn  quan tâm Tần Hồng Binh hiện đang trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng mãnh liệt nào, cô đang vui vẻ  sách trong thư phòng thì Tô Hương Phụ gõ cửa bước .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn mời cô   xuống, định pha  cho cô , Tô Hương Phụ ngăn : “Sắp đến giờ  ngủ , em  uống  . Phồn Phồn, hôm nay nếu   em, em cũng    sẽ   nữa. Bây giờ em   gì, cũng   khả năng báo đáp ân tình của em dành cho em. Phồn Phồn em yên tâm, em sẽ ghi nhớ trong lòng,   nếu  việc gì em cần đến em, chỉ cần là việc em  thể  , em nhất định sẽ dốc hết sức .”
 
 
Trần Phồn  : “Chị Hương Phụ, em giúp chị   vì  chị báo đáp em. Trẻ con nông thôn  ngoài  học  dễ dàng, thế giới bên ngoài  phức tạp và cũng  nguy hiểm. Chỉ cần là việc em  thể giúp , em thường sẽ  khoanh tay  . Chị Hương Phụ, chị đừng để trong lòng  gì, chị   thì dì Chu mới . Chị bây giờ chính là niềm hy vọng của dì Chu đó.”
 
 
Hương Phụ đỏ mắt gật đầu: “Em ,  em, các  chị em của em, vì em mà  trả giá  nhiều. Đừng thấy em   con ruột của  em, trong nhà bốn đứa con, chỉ  em là  cưng chiều nhất. Phồn Phồn đừng  em nha,  khi em  học đại học, em còn  tự giặt quần áo bao giờ. Em học giỏi,  em liền , cố gắng học hành, thi đậu đại học,  khi  nghiệp sẽ  phân công một công việc ,   em  thể tự nuôi sống bản . Bọn họ bây giờ  thể yêu thương em,   cuối cùng cũng  tự em nuôi sống .”
 
 
Tình yêu của cha  dành cho con cái là tính toán xa xôi.
 
 
Dì Chu   cô con gái nhỏ của  hôm nay  trải qua một chuyện kinh hoàng như , bà rửa mấy quả táo đặt  đĩa  bưng  thư phòng: “Phồn Phồn, Hương Phụ, hai đứa đến ăn táo . Đây là táo mà  cả của Hương Phụ nhờ  mang tới đó, táo trong vườn nhà   tự trồng,  vị chua ngọt, ăn ngon lắm.”
 
 
Từ Trần Điền đến tỉnh thành, ngoài tàu hỏa  còn  một chuyến xe buýt trung chuyển, mỗi ngày chạy một chuyến, buổi sáng từ Hưng Long đến tỉnh thành, buổi chiều thì từ tỉnh thành về Trần Điền. Một      ở tỉnh thành thì trả một ít tiền, nhờ nhân viên bán vé  xe mang đồ đến. Hai thùng táo  là do dì Chu đạp xe đạp  bến xe mang về.
 
 
Trần Phồn cầm một quả, nếm thử thấy vị quả đúng là ngon thật, chua chua ngọt ngọt. Dì Chu thấy hai cô gái mỗi  một quả ăn thì : “Chiều nay dì còn đưa một ít cho cô Nguyên nữa. Cô Nguyên nhà cô  đưa cho dì một túi đồ về. Phồn Phồn , dì chỉ cho cô  một túi táo thôi, mà cô   cho dì những thứ quá quý giá. Sáng mai con  cùng dì mang trả  cho     ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-559.html.]
 
Cô Nguyên chính là Cố Anh Tư, ở đây cô  dùng họ  , tên là Nguyên Trọng Tình.
 
 
Trần Phồn tò mò   Cố Anh Tư  tặng gì cho dì Chu, bèn kéo dì Chu  phòng ngủ của dì. Cô thấy  bàn cạnh cửa sổ đặt hai cái hộp, một hộp đựng bộ mỹ phẩm trang điểm đầy đủ, hộp còn  nhỏ hơn một chút, đựng một chiếc vòng tay bạc đính đá ruby.
 
 
Trần Phồn cũng  cạn lời, trách  dì Chu  cảm thấy đó là một vấn đề,  mang đồ trả  cho Cố Anh Tư. Mấy thứ , ước chừng  mấy trăm tệ,  thì  bao nhiêu thùng táo mới  thể đạt  giá trị  chứ?
 
 
“Dì Chu, dì cứ giữ lấy thôi, mấy thứ   mà, trong mắt cô Nguyên  đáng giá bao nhiêu tiền , cô    tặng thì dì cứ nhận .”
 
 
Dì Chu vẻ mặt khó xử: “Phồn Phồn , dì Chu dì  sống ngần  tuổi, với ai cũng  thiếu tình thiếu nghĩa. Người  cho  một cọng hành,   trả  cho   hai củ tỏi. Cho   vài quả táo mà    cho nhiều thứ như , dì cũng  chắc chắn  đáng tiền, cứ thế nhận lấy, dì trong lòng  yên .”
 
 
Nghĩ đến việc
 
 
dì Chu thêu thùa  khéo, Trần Phồn liền : “Dì Chu, nếu dì thật sự  yên lòng, thì hãy  cho cô Nguyên hai đôi lót giày.”
 
 
Dì Chu  lắc đầu: “Phồn Phồn , cô Nguyên    giày cao gót gót nhọn đó, những đôi giày đó   thể cho lót giày  .”
 
 
“Dì Chu, dì   , giày cao gót là để giữ thể diện thôi, ở nhà đương nhiên là càng thoải mái càng . Dì cứ giúp cô Nguyên  hai đôi dép bông  trong nhà,  lót  trong dép bông đó hai ba đôi lót giày thật . Nghề thủ công của chúng  là vô giá đó, chẳng  dì  trả  ân tình  ?”