Ở Kinh thành thêm hai ngày nữa, Tô Di  còn nghĩ đến chuyện công việc, mà tự   tham quan danh lam thắng cảnh, dạo khắp các trung tâm mua sắm nổi tiếng của Kinh thành, mua  nhiều đồ.
 
 
Xuống đường cao tốc ở tỉnh thành, khi Tô Di đến chỗ Trần Phồn thì  là chập tối. Trần Phồn  nhận  điện thoại từ , vẫn luôn đợi ở cổng lớn, thấy xe của Tô Di đến, vui vẻ chạy .
 
 
Tô Di mở cốp xe, Trần Phồn  thấy đồ trong cốp, vô cùng kinh ngạc: “Dì Tô, dì cướp cả trung tâm thương mại ? Sao  mua nhiều đồ thế ạ?”
 
 
Tô Di xách xuống hơn chục túi mua sắm: “Dì là công dân gương mẫu mà,    cướp  chứ? Cái  là cho các cháu đấy,  quần áo mua cho cháu,  cả quà mới mua cho chị Chu và bé Hương Phụ nhà chị Chu nữa.”
 
 
Tô Di là một  chu đáo đến từng chi tiết như . Trần Phồn xách đồ về nhà, dì Chu  nấu xong bữa tối. Sau khi cùng ăn cơm ở phòng ăn, Tô Di đưa cho dì Chu hai túi mua sắm: “Chị Chu, Phồn Phồn ở đây
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 chị chăm sóc chu đáo,  chị ở đây, vợ chồng  mới  thể yên tâm  việc của . Đây là quà  mua từ Kinh thành cho chị và cháu, chút lòng thành  đáng kể.”
 
 
Dì Chu  từ chối, Trần Phồn  : “Dì Chu, dì cứ nhận  ạ, dì nhận  thì dì Tô của cháu mới yên tâm .”
 
 
Dì Chu nghĩ , thấy cũng ,  khi chân thành cảm ơn, liền xách túi mua sắm về phòng của .
 
 
Trần Phồn cùng Tô Di uống   chuyện trong phòng sách. Trần Phồn quan sát sắc mặt của Tô Di xong, hỏi cô: “Dì Tô, dì   gặp chuyện gì  ?”
 
 
Tô Di khẽ : “Dì  ngay mà,  gì  thể giấu  cháu. Khi dì ở Kinh thành, dì  bàn bạc với  hai của cháu , dì  sang nhượng  công ty của dì,  đó chuẩn   học hành tử tế hai năm. Mấy năm nay, dì luôn bận rộn với công việc của , bỏ bê gia đình, bỏ bê bố cháu, cũng   thành trách nhiệm chăm sóc ba đứa cháu. Phồn Phồn , dì cảm thấy  hổ thẹn.”
 
 
Trần Phồn  tin tức   cho sững sờ hồi lâu   nên lời. Tô Di tiếp tục : “Dì cũng , trong công ty còn  hai mươi mấy  đang theo dì kiếm cơm. Khi dì ở Kinh thành, dì   chuyện  với Tiểu Vũ . Tiểu Vũ     tiếp quản công ty, nhưng     nhiều tiền lắm,  chuyển đổi một phần tiền thành cổ phần của công ty.”
 
 
Trần Phồn ngắt lời Tô Di: “Dì Tô, dì   gặp chuyện gì  ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-564.html.]
Tô Di lắc đầu: “Không gặp chuyện gì cả, dì chỉ   đổi một cách sống thôi. Những năm nay, dì cứ như một chiếc đồng hồ lên dây cót,   một phút giây rảnh rỗi. Bây giờ nghĩ , dì  bỏ lỡ  nhiều cảnh , dì   tiếp tục bỏ lỡ nữa.”
 
 
--- Chương 334 Say mèm một trận ---
 
 
Tô Di còn  về nhà, Diệp Thanh Minh    ý định của cô.
 
 
Diệp Thanh Minh cảm thấy khá bất ngờ, vì Tô Di  từng thổ lộ với  ý định bán công ty. Lần   Kinh thành về,   suy nghĩ như . Chắc chắn những chuyện gặp  ở Kinh thành  khiến cô cảm thấy  khó giải quyết, hoặc khiến cô cảm thấy vô cùng  .
 
 
Khánh Lai  nhanh  gọi điện cho Diệp Thanh Minh, trong điện thoại kể chi tiết  bộ quá trình ăn cơm hôm đó với Hà Kì Đạo, cuối cùng còn  Hà Kì Đạo  mối quan hệ khá  thiết với Trịnh gia.
 
 
Diệp Thanh Minh đặt điện thoại xuống, nghĩ đến  bạn   giới thiệu Hà Kì Đạo cho , trong lòng  chút bực bội, nhưng cũng  phần thông cảm. Một  bạn bè,  cùng lợi ích mới  thể  cùng , nếu   vướng mắc lợi ích, sẽ tự  theo hướng đối lập. Đó chỉ là lẽ thường tình của cuộc sống mà thôi.
 
 
Châm một điếu thuốc, Diệp Thanh Minh cầm lên nhưng  kịp đưa  miệng,  đặt xuống, nghĩ nghĩ, trực tiếp dập tắt trong gạt tàn. Suy  tính ,  gọi điện cho nhị ca của Diệp gia.
 
 
“Chuyện của Trịnh gia, cấp    là  , chỉ là bây giờ, quá nhiều  vướng mắc với Trịnh gia, ném chuột sợ vỡ bình, chỉ  thể án binh bất động. Cũng chính vì , Trịnh gia mới càng ngày càng ngông cuồng. Thật , em dâu nghĩ như  cũng  lý. Em bây giờ đang là lúc thăng tiến, năng lực bản  em mạnh như ,   sẽ  sự phát triển  hơn. Công ty của em dâu tuy  lớn, nhưng dù  cũng là một công ty,  dễ trở thành mục tiêu tấn công của  khác đối với em, dù  thì, hai đứa là vợ chồng mà.”
 
 
Diệp Thanh Minh “ừm” một tiếng,   tiếp: “Khánh Lai , Tô Di   học, em  xin cho cô  một suất  thẳng nghiên cứu sinh. Cô  tuổi  ,  thi cũng  thực tế, cứ  thẳng mà học thôi.”
 
 
“Em  Tô Di  học ở trường nào?”
 
 
“Chuyện  đợi Tô Di về  tự nghĩ . Anh Hai, đến lúc đó vẫn  nhờ  giúp đỡ.”
 
 
Nhị ca Diệp gia    gì,  nhà cố gắng một chút, vẫn  thể tìm cho Tô Di một chỗ học ở Kinh thành. Còn về việc  , vẫn   xuống bàn bạc kỹ càng mới .
 
 
Tô Di ở  chỗ Trần Phồn một đêm, cùng Trần Phồn hình dung về cuộc sống tươi  vô lo vô nghĩ  . Sáng hôm , cô liền đến phòng tuyển sinh của Đại học Đông để hỏi về tình hình đăng ký nghiên cứu sinh.