Diệp Thanh Minh uống một ngụm, khuôn mặt nhăn nhó: “Trần Phồn , thuốc  của con   pha tạp gì cảm xúc cá nhân của con chứ?”
 
 
Trần Phồn mặt khẽ đanh : “Đồng chí Lão Diệp, bố   thang thuốc  dùng để  gì ? Thang thuốc  là để hạ hỏa đó. Con sợ hoàng liên đắng,  đặc biệt  một vị thuốc  quá đắng , thế mà bố  còn nghĩ xem   con vì cảm xúc cá nhân mà bắt bố chịu khổ .”
 
 
Diệp Thanh Minh liên tục xin : “Bố sai , bố sai . Bố  đo lòng quân tử bằng bụng tiểu nhân. Bố xin  con, xin .”
 
 
Sắc mặt Trần Phồn lúc  mới  hơn một chút: “Uống thuốc theo đơn, tuân thủ y lệnh. Bệnh của bố căn bản   là bệnh gì to tát cả. Nghe lời con, đảm bảo bố sẽ nhanh chóng khỏe mạnh như rồng như hổ, đầu óc minh mẫn.”
 
 
Diệp Thanh Minh   con gái  những lời đùa giỡn để chọc  vui. Người   đến tuổi trung niên, nhiều chuyện sẽ buông bỏ, nhưng  vẫn luôn  thể buông bỏ sự áy náy đối với Trần Thái Vy, càng  thể buông bỏ sự hổ thẹn đối với gia đình họ Trần. Nói một câu khó , con gái là do ông ngoại giúp  nuôi lớn,  –  đáng lẽ  dành hết tâm huyết cho con –  vô tư hưởng thụ tình yêu thương, sự kính trọng của con.
 
 
Diệp Thanh Minh kìm nén một , ngẩng cổ lên, một bát thuốc đen sì bốc mùi khiến   nôn ọe liền tuôn xuống bụng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn đưa cho  một viên mứt trái cây. Diệp Thanh Minh bỏ  miệng, chua chua ngọt ngọt, cuối cùng cũng trấn áp  cơn nôn nao trong  dày.
 
 
Trần Phồn đưa một cốc nước ấm: “Bố thấy dịch vụ của con thế nào, ít nhất cũng  năm  chứ? Bố ơi, bố cứ mừng thầm , ông ngoại con còn   hưởng dịch vụ như con .”
 
 
Diệp Thanh Minh im lặng, uống nửa cốc nước xong, hỏi Trần Phồn: “Con xin nghỉ phép như     nhỉ?”
 
 
“Có gì mà   chứ? Con  với giáo viên cố vấn của con , con chỉ  một  bố, bố bệnh, con  thể  về thăm ? Con còn  với thầy của con nữa. Thầy con , nếu con  chữa , thì đưa bố đến tỉnh thành. Y thuật của nhà họ Trần chúng  vẫn  chút danh tiếng đấy.”
 
 
Diệp Thanh Minh  lắc đầu. Phía bên    gõ cửa. Tô Di  mở cửa, thấy Bí thư Loan  ngoài, vội vàng mời  nhà.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-569.html.]
Bí thư Loan  tủm tỉm  Trần Phồn đang chào hỏi : “Ở trong sân   thấy tiếng  của hai bố con . Trần Phồn về, Thị trưởng Diệp ,  thấy bệnh của  gần như khỏi hẳn .”
 
 
Diệp Thanh Minh mời Bí thư Loan  thư phòng ,  : “Đâu , con bé ,  gió thành bão thôi.  chỉ  chóng mặt,  chuyện gì to tát , nó cứ nhất định  xin nghỉ về thăm .”
 
 
Hai   xuống, Diệp Thanh Minh rót cho Bí thư Loan một cốc nước: “Trần Phồn  cho  uống   buổi tối nữa,  là uống  ảnh hưởng giấc ngủ. Bí thư Loan đừng chê  thất lễ.”
 
 
Bí thư Loan vội : “Đâu , bây giờ  cũng  uống   buổi tối nữa. Uống   nửa đêm đầu   chút buồn ngủ nào cả. Chuyện  uống   buổi tối là chuyện .”
 
 
Hai , mỗi  một ly nước lọc, một    sofa,    ghế đối diện bàn .
 
 
“Mấy hôm    tỉnh, chắc hẳn   lãnh đạo khiển trách , nếu   sẽ  như thế . Hôm nay  đến đây   với tư cách lãnh đạo, mà với tư cách một  bạn. Nếu   chê, cứ coi như một   lớn đến đây trò chuyện với .”
 
 
Diệp Thanh Minh  cảm động. Vị lãnh đạo   ủng hộ công việc của ,  công khai lẫn ngấm ngầm giúp  đỡ   ít mũi tên tẩm độc từ  phía.
 
 
--- Chương 338: Tiền Cảnh ---
 
 
Nghe Diệp Thanh Minh  rằng Bí thư Chu  đánh giá công việc  đây của  là " thỏa đáng", Bí thư Loan thực sự  kìm , từ trong túi rút  một bao thuốc,  hiệu cho Diệp Thanh Minh. Diệp Thanh Minh vội vàng tìm gạt tàn đặt lên bàn ,  với Bí thư Loan: “Bí thư Loan,  cứ tự nhiên.”
 
 
Bí thư Loan  Diệp Thanh Minh  hút thuốc ở nhà, nhưng giờ phút ,   chỉ  hút vài điếu thuốc thật mạnh để đầu óc tỉnh táo hơn.
 
 
Châm thuốc xong, hút hai , để lộ nửa điếu tàn,   cúi đầu hút thêm hai  nữa, dụi tàn thuốc  gạt tàn. Lúc ,  mới  với Diệp Thanh Minh: “Không thể vì sự cản trở của một  lãnh đạo mà  tiến hành theo đúng lộ trình  định của chúng . Kế hoạch  liên quan đến sự phát triển  mặt của Binhai chúng  về . Rõ ràng các biện pháp  bắt đầu  hiệu quả, bây giờ mà nhấn nút tạm dừng, những nỗ lực  đó  thể sẽ đổ sông đổ biển. Gần một triệu  dân Binhai  gánh nổi tổn thất .”
 
 
Diệp Thanh Minh từ một ngăn kéo bàn  lấy  hai gói hạt dưa, xé   đổ trực tiếp lên bàn , nắm một nắm,  cắn  : “ cũng nghĩ như . Hai hôm nay,  cứ nghĩ mãi, liệu chúng   chỗ nào    .  nên thường xuyên  tỉnh, báo cáo công việc với mấy vị lãnh đạo ở tỉnh. Cắm đầu chạy đường thì quan trọng, nhưng ngẩng đầu  đường còn quan trọng hơn.”