Mấy bạn khác bên cạnh thấy bạn   ăn  bánh bao, cứ liên tục nháy mắt  hiệu cho  bạn. Lúc   bạn  còn để ý đến ánh mắt của bạn  nữa, ăn xong một cái trong ba hai miếng   cầm thêm một cái.
 
 
Trần Phồn thấy    kéo áo  bạn, liền : “Các  đều đến nếm thử , ngon lắm đấy.”
 
 
Mấy bạn nam  phép, vây   đó, mỗi  hai cái ba cái, mấy chục chiếc bánh bao nhỏ liền hết sạch trong chớp mắt.
 
 
Trần Phồn  uống cháo kê trong bình giữ nhiệt,  hỏi họ: “Các  sáng nay  ăn sáng ?”
 
 
Một bạn nam : “Bữa sáng ở căng tin  ngon, bọn em  trưa nay  ngoài ăn một bữa tử tế.”
 
 
Một bạn nam khác hỏi Trần Phồn: “Bạn Trần Phồn, bánh bao  mua ở  thế?”
 
 
“Chỗ chúng   mua ,  về nhà mang từ nhà đến. Đây là bánh bao do   bếp ở nhà  , cô   bánh  ngon.”
 
 
Mấy bạn nam tiếc nuối "" một tiếng, “Cơm ở trường  ngon, bọn em mấy đứa thường xuyên trưa  ngoài quán ăn. Người  buổi sáng   đồ ăn, mấy quán bán đồ ăn sáng gần đây cũng chẳng  món gì ngon. Bánh bao ở tiệm bánh, vỏ thì cứng, nhân thì ít, mùi vị cũng  ngon. Ai da, bây giờ em chỉ mong nhanh đến kỳ nghỉ để về nhà ăn chút cơm tử tế!”
 
 
--- Chương 339: Gợi ý của Vu Hải Na ---
 
 
Vì mấy chiếc bánh bao nhỏ, Trần Phồn  kết bạn  với vài  trong lớp.
 
 
Các bạn khác  thời gian rảnh ngoài giờ học, Trần Phồn cơ bản thì . Bình thường  giờ học, cô   thành bài tập Thầy Trình giao cho, cuối tuần thì còn  theo Thầy Trình đến bệnh viện khám bệnh, mỗi ngày bận rộn xoay như chong chóng. Lại vì  học về nhà, nên sự giao tiếp với các bạn trong lớp cũng chỉ giới hạn trong giờ học.
 
 
Vì , khai giảng hơn hai tháng , Trần Phồn ít giao lưu với các bạn trong lớp.
 
 
Ăn bánh bao của Trần Phồn xong, mấy bạn nam thấy ngại. Mấy ngày   một buổi chiều, Trần Phồn  bước  lớp   gọi .
 
 
“Trần Phồn, Trần Phồn,   đây.” Trần Phồn , thấy  gọi  là bạn học sáng hôm đó  ăn bánh bao của cô, liền đeo ba lô  tới.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-571.html.]
“Có chuyện gì thế?” Trần Phồn  xuống một chỗ gần lối , liền thấy một bạn nam từ ngăn bàn lấy  một chiếc túi ni lông.
 
 
“Đây là trái cây bọn  mua cho . Lần  ăn bánh bao của , bọn  thấy ngại lắm, nên góp tiền mua một ít trái cây cho . Như  cũng coi như  qua  .”
 
 
Trần Phồn sững ,  bật : “Cảm ơn nhé, nhưng tớ  thể lấy hết. Tớ chỉ lấy hai quả táo và hai quả chuối thôi.”
 
 
“Như thế  , cái  đều mua cho  mà.”
 
 
“Cái đồ mua cho  thì xử lý thế nào chẳng  do  quyết định ?  chỉ lấy chừng ,  còn  các  cứ tự xử lý là .”
 
 
Không ngờ Trần Phồn  xử lý  trái cây  như , mấy bạn nam cảm thấy Trần Phồn là một cô gái  hào sảng,  những  từ chối thiện ý của họ, mà còn chia  trái cây cho họ. Một  bạn học nữ như , phóng khoáng,  chút nhỏ nhen, ở cùng với cô  thoải mái.
 
 
Mấy   cảm ơn xong, thấy Trần Phồn bỏ hai quả táo và hai quả chuối  túi,   đến chỗ  quen thuộc phía  của cô.
 
 
Năm nhất  nhiều môn học đại cương, một  bạn cảm thấy   môn chuyên ngành,    cũng  , chỉ cần thi qua là .  Trần Phồn   nghĩ . Cô là   tinh thần cầu tiến, chỉ cần là môn thầy cô giảng, chỉ cần là môn  thi, cô đều   nghiêm túc, ghi chép  cẩn thận, chỉ  đạt điểm cao,  thể nhận  học bổng. Tiền bạc thì  quan trọng lắm, nhưng đây là một vinh dự mà. Đừng đến lúc tụ tập với các bạn,  về học bổng mà cô  chẳng  cái nào, thế thì mất mặt  bao.
 
 
Sự hiếu thắng  khiến Trần Phồn chỉ cần  lớp là chăm chú  giảng. Các thầy cô giảng bài vốn   ấn tượng về Trần Phồn, cô  còn  hợp tác trong giờ học, thái độ của họ đối với cô đương nhiên   gì để bàn cãi. Rất nhanh  đó, Trần Phồn  trở thành học sinh  các thầy cô yêu mến nhất.
 
 
Cái danh hiệu  là cô Lâm  với cô, Trần Phồn  xong, một lúc lâu mới  : “Mọi  đều   danh hiệu giáo viên  học sinh yêu mến nhất, đến chỗ em   ngược  thế ?”
 
 
Cô Lâm  tủm tỉm : “Đó là vì em đáng yêu đấy chứ,  việc gì cũng nghiêm túc, đối xử với    nhiệt tình  chân thành,  thích em thì thích ai?”
 
 
Trần Phồn dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ôi, cô Lâm, cô    em ngại quá.”
 
 
Cô Lâm   đùa với cô vài câu,  mới  đến chuyện chính hôm nay: “Em  ở nội trú, nên mối quan hệ với các bạn trong lớp tự nhiên  chút  cách. Tết Dương lịch trường sẽ tổ chức  hội, em  tiết mục gì ?”
 
 
Trần Phồn liên tục xua tay: “Cô Lâm ơi, em  gì  tiết mục nào ạ, từ nhỏ em hát  , nhảy cũng  giỏi. Các bạn nhỏ khác ở nhà trẻ hát đồng dao, em thì  thuộc lòng bài ca y học cho các bạn  . Cô  xem, với tài năng của em, em  thể  tiết mục gì?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Cô Lâm liền : “Thế thì  là em tham gia một tiết mục hợp xướng nhỏ, coi như cũng  tham gia?”