Tô Hương Phụ cũng  nỗi lo riêng của : "Em chỉ sợ       thôi. Mẹ em nuôi em ăn học vốn   dễ dàng gì. Em học bốn năm,  nghiệp   phân công một công việc, kiếm tiền thật  để báo đáp gia đình, đó mới là điều nhiều  nghĩ em nên . Em mà học thêm ba năm nghiên cứu sinh nữa, còn   sẽ     những gì nữa."
 
 
"Chúng    về  mà sợ? Tốt nghiệp đại học, giỏi lắm thì chị  phân công về trường cấp ba ở quê  giáo viên thôi. Nếu chị  nghiệp nghiên cứu sinh,  thể sẽ  dạy ở đại học. Sự khác biệt giữa hai cái đó, chị hẳn   rõ. Tình trạng công việc của giáo viên cấp ba chúng  thế nào, còn giáo viên đại học thì  , so sánh rõ ràng như , chị  khả năng thi nghiên cứu sinh, tại   thử một ?"
 
 
Tô Hương Phụ   nghĩ đến điều gì, mỉm  mím môi: "Em đoán, nếu em  với  là em  thi nghiên cứu sinh, chắc chắn  sẽ ủng hộ. Chỉ là em thấy   với ."
 
 
"Chị đừng  như . Nếu chị thi đỗ nghiên cứu sinh, dì Chu về nhà  bộ cũng  phơi phới. Chị là đứa con dì  nuôi dưỡng mà, trong làng chị  mấy ai là nghiên cứu sinh? Con gái dì Chu là nghiên cứu sinh, cái tiếng tăm đó mà vang xa, chị nghĩ nhà chị sẽ  lợi ích gì?"
 
 
Tô Hương Phụ   mắt sáng rực: "Thảo nào  em bảo, trong lòng  vui, tìm   chuyện một lát là cái nỗi buồn đó sẽ nhanh chóng qua . Trình độ của , cao siêu hơn mấy  khoa tâm lý học ở trường em nhiều."
 
 
Trần Phồn : "Đâu   , em chỉ thích luyên thuyên thôi,  dám so với mấy  chuyên nghiệp đó chứ."
 
 
Lại  đến chuyện  xem nhà, nụ   gương mặt Tô Hương Phụ càng rạng rỡ hơn: “Hải Na dẫn em  đó, cô   khí chất lắm, xe  dừng ở cổng văn phòng bán hàng, bước  tháo kính râm  là lập tức   tới phục vụ. Em  cô  dẫn  xem mấy khu nhà , loại  thì hơn hai nghìn tệ một mét vuông, loại bình thường thì hơn nghìn tệ một mét vuông. Em  mua căn hai phòng ngủ, em với  em ở là đủ .”
 
 
“Sao  mua căn ba phòng ngủ luôn? Mua căn hơn trăm mét vuông, ba phòng ngủ, chỗ rộng rãi,  chị  tới thăm cũng  chỗ ở .”
 
 
Tô Hương Phụ ngượng ngùng : “Em  dám tiêu nhiều tiền như  một lúc.”
 
 
“Tiêu tiền   sợ chứ? Có gì mà đáng sợ? Chị Hương Phụ, chị  tin  bản  , tiêu hết  tiền ,   chị  thể kiếm về nhiều hơn nữa. Lần  em  mấy bài  nhỏ của chị thấy  lắm, chị thử gửi  các báo, tạp chí xem , nhỡ  biên tập viên thích bài của chị thì đăng luôn thì ? Vừa  tiền,   nổi tiếng,   bao nhiêu.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-588.html.]
 
“Phồn Phồn,  em   nhiều ý tưởng thế chứ?” Hương Phụ    nữa, rõ ràng thấy mấy cuốn sách đang mở  bàn , cô chỉ    tấm thảm dày bên cạnh bàn , tâm sự hết lòng  với Trần Phồn.
 
 
“Cũng chẳng  bao nhiêu ý tưởng , em nghĩ chắc là em ở lâu với  hai và mấy  bạn của   nên  ảnh hưởng. Anh hai của em, năm  nghiệp cấp ba, một mùa hè thôi mà  kiếm   ít tiền. Anh còn nhớ    trai ở học viện y  đến nhà  mấy  ? Anh hai dẫn  , cùng với hai bạn học khác của  , mấy bạn cùng phòng ký túc xá của  hai, thêm  hai và  họ em nữa, mùa hè năm đó, nhập hàng từ miền Nam về, bán ở con phố gần Học viện Sư phạm Binhai, bán chạy điên cuồng luôn đó.”
 
 
Nhớ  cái mùa hè sôi động , Trần Phồn bỗng dưng cảm thấy như sống  tuổi trẻ, trong lòng dâng trào bao cảm xúc.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tô Hương Phụ lắng   chăm chú, cô cũng từng gặp Khánh Lai. Rõ ràng là  cùng tuổi, nhưng chỉ cần  thoáng qua là  thể thấy, Khánh Lai trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa. Hương Phụ luôn nhớ,  cô từng , Khánh Lai và Phồn Phồn, từ khi lão đại phu Trần qua đời,  trở thành những đứa trẻ  ai quản, may mắn là vẫn còn bố của Phồn Phồn. Bố của Phồn Phồn  đối xử với Khánh Lai như con cháu trong nhà. Nhìn   bây giờ xem, ai mà   một câu, đúng là một đứa trẻ giỏi giang  năng lực.
 
 
Điện thoại của Trần Phồn reo  lúc . Cô  ngạc nhiên, giờ   mà ai còn gọi cho cô. Cầm lên xem, hóa  là Cố Anh Tư. Bắt máy, giọng Cố Anh Tư ở đầu dây bên    vẻ lạ lùng, bảo Trần Phồn qua chỗ cô một chuyến.
 
 
Trần Phồn  với Hương Phụ một câu, mặc một chiếc áo khoác dày   cửa,  sang sân nhà bên cạnh.
 
 
Cố Anh Tư đang tự rót tự uống, thấy Trần Phồn đến, cô giơ ly rượu về phía Trần Phồn: “Phồn Phồn, công chúa của chị, em đến ,  đây, sang  cạnh chị nào.”
 
 
Trần Phồn cởi áo khoác , chị Ngô nhận lấy treo lên giá áo ở cửa. Trần Phồn hỏi chị : “Cô  uống bao nhiêu  ạ?”
 
 
Chị Ngô  khổ lắc đầu: “Đại tiểu thư uống từ  bữa tối ở đây ,   nhận một cuộc điện thoại, uống liền ba ly, giờ mới bắt đầu say.”
 
 
Cố Anh Tư uống rượu vang đỏ. Trần Phồn  thích mùi vị , luôn cảm thấy rượu   ngon bằng rượu nếp ở quê, còn  Vu Hải Na chê là “ phàm tục   thưởng thức đồ cao cấp”.