Đã là mùng mười tháng Chạp , Diệp Du  năm nay    thể về ăn Tết. Gia đình họ năm nay vốn định  Bắc Kinh ăn Tết, nhưng mấy  đồng đội của ông bà cụ nhà họ Diệp  mời họ  đảo Hải Nam, họ chuẩn  ăn Tết ở đảo Hải Nam. Diệp Thanh Minh bèn  với mấy đứa trẻ,  thì năm nay họ ăn Tết ở tỉnh thành ,   và Tô Di cũng sẽ đến tỉnh thành.
 
 
“Dì Tô thi cao học thế nào  ạ?” Khánh Lai hỏi Trần Phồn.
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Dì Tô  , em cũng  tiện hỏi.   như dì Tô, tính cách kiên cường,  việc  nghiêm túc, hễ là chuyện gì dì   , đều   nghiêm túc, chắc là  chuẩn   kỹ càng .”
 
 
Khánh Lai nghĩ đến những lời   chuyện với Tô Di ở Bắc Kinh, cảm thấy nếu dì Tô   học thêm một vài khóa nữa,  khi  nghiệp, dù  tìm một công việc, hẳn cũng sẽ tìm  một công việc khá . Còn về việc mở công ty, công việc tương lai của chú Diệp cũng sẽ  những hạn chế nhất định đối với công việc của dì Tô.
 
 
“Anh hai,    Tô Tinh Tinh bây giờ ở  ?”
 
 
“Biết chứ, con bé vẫn đang ở Mỹ đó. Nghe  bố nó giúp nó tìm một công việc, con bé  bỏ học thạc sĩ . Thực  nó ở  trong nước, thi một chương trình thạc sĩ trong nước là lựa chọn  nhất, chỉ tiếc là  khi  nước ngoài một chuyến, nó   một  tư tưởng ở nước ngoài tẩy não .”
 
 
“Cũng   Tết  nó  về . Nếu nó về, chắc sẽ ngăn cản dì Tô  ăn Tết cùng với chúng . Nghĩ , thực  dì Tô cũng đáng thương lắm. Dì  một  nuôi Tô Tinh Tinh, những năm đó khó khăn như ,  mà vẫn nuôi dạy Tô Tinh Tinh  đến thế. Tô Tinh Tinh    ơn, còn  bố nó xúi giục, đối xử với dì Tô tệ bạc như , một chút cũng   ơn, đúng là một kẻ bạc bẽo.”
 
 
Khánh Lai vội vàng : “Những lời  em đừng   mặt dì Tô. Tô Tinh Tinh dù  tệ đến mấy, dì Tô  thể , trong lòng chúng  hiểu, nhưng  thể  , hiểu ?”
 
 
Trần Phồn bĩu môi gật đầu: “Anh hai,  coi thường ai đó, chút lễ nghĩa  em còn  hiểu ?”
 
 
“Em hiểu là  ,  chỉ sợ  lúc nào em lỡ lời, để dì Tô  thấy, trong lòng  buồn.”
 
 
Đây chính là một điểm   của gia đình tái hôn,  chuyện  lúc  cân nhắc từng lời,  thể nghĩ gì  nấy. Với bố  ruột của  thì  thể vô tư, nhưng với dì Tô,  kế, thì  chú ý một chút,  những chuyện,  sâu quá   nông quá đều  . Trần Phồn nhớ đến chuyện Cố Anh Tư  với Cố Minh Lễ, ghé  thì thầm kể  một lượt, xong  : “Không   đó tổng giám đốc Cố thế nào , đây chính là   , tự dâng  cho   hành hạ.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-591.html.]
Khánh Lai liền tỏ vẻ  thích Cố Anh Tư: “Em là con gái, cô  kể những chuyện  cho em  gì?”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Con gái thì ? Em và chị Anh Tư là chị em  cùng hoạn nạn, nếu năm xưa   những  nhà họ Cố hãm hại chị Anh Tư, hai chị em  cũng   cơ hội quen . Đây chính là  phận ông trời an bài cho chúng .”
 
 
Hai  em  mấy tháng  gặp mặt, gặp  là  chuyện   hết. Trần Phồn ngày mai còn  bài kiểm tra,  Khánh Lai giục về phòng ngủ  ngủ.
 
 
Sáng hôm  Khánh Lai  ngoài mua bữa sáng,  sữa đậu nành, quẩy, cháo kê, tào phớ và bánh nướng nhân thịt.
 
 
Trần Phồn thích ăn bánh nướng nhân thịt. Loại bánh nướng lò treo ,  nướng bằng lửa, hương vị  tuyệt vời, mùi thơm lúa mì quyện với mùi thịt và hành, cắn một miếng, mặn mà đậm đà. Trần Phồn ăn hai cái, uống một bát tào phớ.
 
 
Khánh Lai về sớm như   chỉ để đợi ăn Tết ,   còn  giúp Chu Vũ Sâm tìm đầu  cho rượu nếp và bánh hoa của làng Trần Điền, đồng thời mở rộng thị trường ở tỉnh Đông cho công ty của họ. Ăn sáng xong,   vác cặp sách  cửa.
 
 
Trần Phồn thi cử đến mất hết kiên nhẫn, dù cô  trí nhớ  đến mấy, hết bài thi  đến bài thi khác cũng khiến cô kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
 
 
“Trần Phồn,   thư viện ôn bài  về nhà ôn bài thế?” Mấy  con trai từng ăn bánh bao của Trần Phồn, thấy Tiểu Mãn đang thu dọn cặp sách, bèn xúm  hỏi cô.
 
 
“Em về nhà ôn bài, thư viện giờ  ngay cả một chỗ trống cũng  ,  đến đó chẳng  ý nghĩa gì. Các  thì ?”
 
 
“Bọn tớ cũng     nữa, bình thường thư viện là thiên đường của những  ôn thi cao học, giờ thi cao học kết thúc   đến tuần thi, vẫn là một chỗ khó tìm. Ký túc xá thì   ,       lúc nào yên tĩnh.”
 
 
Một  con trai : “Nếu bên ngoài trường  một chỗ  thể cung cấp  gian tự học thì   mấy.”
 
 
Trần Phồn tiện miệng : “Các  tự mở một cái   là  ?” Mấy  con trai  ,  một  trong  đó hỏi Trần Phồn: “Tự mở một cái? Tự  thế nào?”