Dì Châu   bếp dọn dẹp đồ đạc, Vu Hải Na gọi Tô Hương Phụ, Trần Phồn và Diệp Du  thư phòng.
 
 
“Khu chung cư mà hai đứa  mua,   mấy ngày nay giá nhà  tăng một chút. Hương Phụ,   điều   nghĩa là gì ? Có nghĩa là hai đứa  chẳng  gì cả mà tài sản vẫn tăng lên đấy.”
 
 
Tô Hương Phụ  hiểu những chuyện , thực  căn nhà còn  xây xong,   mùng Một tháng Năm  sẽ bàn giao nhà. Đây là đợt nhà ở thương phẩm đầu tiên  phát triển mới ở thành phố tỉnh lỵ, coi như một đợt thử nghiệm của thị trường bất động sản, chỉ cần  hộ khẩu thành phố là  thể mang chứng minh hộ khẩu  mua nhà.
 
 
Cả hai đều mua bằng tiền mặt, đối diện . Tô Hương Phụ mua một căn hơn một trăm mét vuông, còn Vu Hải Na mua một căn hơn một trăm năm mươi mét vuông.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tô Hương Phụ giờ khá đau đầu: “Nghe  nhà là nhà thô,  tự  trang trí,  lấy   tiền mà trang trí nhà cửa chứ.”
 
 
“Cái    gì mà  lo lắng chứ,    vội ở. Bao giờ tiền bạc dư dả thì trang trí thôi. À, đúng , chị Kiến Linh  công ty  cần phiên dịch ngoại ngữ,  thấy  nên trau dồi tiếng Anh của  thật ,  phiên dịch ngoại ngữ cũng  lắm. Mấy chị khóa  ở ký túc xá của    là khoa ngoại ngữ ? Bình thường rảnh rỗi thì học hỏi các chị  nhiều hơn một chút, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý,  cứ học một ít ,  chừng  lúc sẽ dùng đến đấy.”
 
 
Tô Hương Phụ á khẩu: “Hải Na,   xem  đang  gì thế, đó là học ngoại ngữ chứ,    đường mua rau,  chọn gì thì chọn. Tiếng Anh của  thi  thì , nhưng  tệ lắm,  cũng  môi trường học tập của chúng  thế nào mà.  qua  chứng chỉ tiếng Anh cấp 4 là nhờ học thuộc từ vựng, cũng may là   thi , nếu  thì  đảm bảo sẽ trượt.”
 
 
Trần Phồn và mấy  khác đều bật . Tô Hương Phụ nghiêm mặt : “  thật với các  đấy,  qua cấp 4  đủ điểm thôi, nhiều hơn thì khó lắm.”
 
 
Trần Phồn liền : “Thực  đề nghị của chị Na  , chị Hương Phụ,  là chị bắt đầu học ngoại ngữ ngay từ bây giờ , thi cao học chị cũng thi chuyên ngành ngoại ngữ. Sau , kinh tế đất nước phát triển, nhu cầu nhân tài ngoại ngữ cũng sẽ  lớn.”
 
 
Vu Hải Na cũng gật đầu theo: “ đó, Hương Phụ,   lời bọn  là đúng . Mình đừng sợ khó học,  học . Để    cơ hội kiếm tiền  hơn,   học chuyên ngành  nhu cầu lớn nhất. Ví dụ như, nếu  học ngoại ngữ,  chỉ  thể tìm  công việc giáo viên ngoại ngữ ở trường, mà thời gian rảnh  còn  thể tìm công việc phiên dịch bên ngoài. Bọn  thường xuyên tiếp xúc với các thương nhân nước ngoài,  rằng phiên dịch giỏi đều tính phí theo giờ,  đắt đấy.”
 
 
Tô Hương Phụ   nghiêm túc, lớn lên trong gian khổ từ nhỏ, cô sợ nhất là   chịu khó. Hơn nữa, Tô Hương Phụ cũng  rằng, cái khổ của việc học hành so với những cái khổ trong cuộc sống thì chẳng đáng là gì.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-596.html.]
--- Chương 355: Ánh Mắt Không Lừa Được Người ---
 
 
Tô Hương Phụ  lời khuyên của Vu Hải Na và Trần Phồn, cô bắt đầu tập trung  việc học ngoại ngữ. Cô theo ba chị khóa  ở ký túc xá học tiếng Anh, tiếng Đức, còn nhờ các chị khóa  dẫn  học tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha.
 
 
Ba vị chị khóa  cho rằng cô gái nhỏ tuổi  học quá nhiều, sợ cô ôm đồm quá sẽ  . Tô Hương Phụ  cô chỉ  tìm hiểu ,   xem ngôn ngữ nào  hứng thú hơn thì sẽ chuyên tâm học.
 
 
Ngày 26 tháng Chạp, dì Châu chuẩn  chiên rán đồ Tết, Cố Anh Tư cũng đến góp vui.
 
 
Là một tiểu thư từ nhỏ  từng rửa bát, cô  giúp nhưng    giúp gì. Cuối cùng, cô chỉ lấy một chiếc ghế đẩu  một bên, một tay cầm chiếc bát nhỏ, một tay cầm đũa, chuyên tâm chờ thưởng thức những món chiên   lò.
 
 
Thịt gà chiên thơm lừng  đưa  miệng, mắt Cố Anh Tư sáng rực: “Phồn Phồn, thịt gà chế biến thế  ngon đặc biệt luôn đó, thật sự, đây là món gà chiên ngon nhất mà  từng ăn.”
 
 
Dì Châu  : “ chuẩn  nhiều lắm, chiên xong sẽ gửi cho cháu một ít.  sẽ  với chị Ngô cách , đến lúc đó để chị Ngô  cho cháu ăn.”
 
 
Cố Anh Tư gật đầu lia lịa,  với Trần Phồn: “Mấy  ăn Tết mà vui vẻ thế ,  còn  nhiều món ngon đến .”
 
 
“Đây là ở thành phố, nhiều thứ  thể mua ở ngoài phố. Ở quê, cái gì cũng  tự , như thế mới thật sự náo nhiệt. Ngày xưa bọn cháu còn mua cả bộ nội tạng heo, tự  rửa, tự  luộc, cái mùi vị đó, chậc chậc, nghĩ thôi là cháu  thèm .”
 
 
Dì Châu vội : “Phồn Phồn , mấy món khác  đều   cả, nhưng cái món nội tạng heo  thì     rửa, cũng   luộc. Nếu cháu  ăn thì tự nghĩ cách  nhé.”
 
 
Trần Phồn liền : “Dì Châu, dì cứ yên tâm , bố cháu  quản lý Mã của nhà ăn đơn vị, mỗi năm đều tự   nhiều món hầm/kho kiểu Tàu. Bố cháu , lúc về sẽ mang một ít sang cho chúng .”
 
 
Cố Anh Tư  ăn thêm vài miếng,  mắt cứ dán chặt  các món chiên khác  lượt  lò từ chiếc bếp lớn trong bếp.