Chả viên dì Châu chiên cũng ngon,  chỉ Cố Anh Tư ăn liền mấy cái, ngay cả Trần Phồn cũng ăn bảy, tám cái.
 
 
Chiên mãi đến chiều, trong chảo dầu vẫn còn cá chiên   lò thì Trần Cương đến.
 
 
Trần Cương từ Bắc Kinh về, bụi bặm đường xa, Khánh Lai là   ga đón  .
 
 
Vu Hải Na đang mặc tạp dề, đầu quấn một chiếc khăn bông  hoa văn. Hôm nay cô  phụ trách nhóm lửa, mặt mày lấm lem từ bếp bước , liền thấy nam thần của  đang  trong sân.
 
 
Vu Hải Na kinh hãi thất sắc, “ối” một tiếng    chạy vội  sân .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cố Anh Tư  Vu Hải Na bỏ chạy thục mạng,  hiểu hỏi Trần Phồn. Trần Phồn ghé  tai Cố Anh Tư, thì thầm: “Trần Cương là  mà chị Na  thích thầm mấy năm ,  lẽ cái hình tượng  khiến chị  thấy  mất mặt.”
 
 
Cố Anh Tư gật đầu tỏ vẻ  hiểu, Trần Cương đương nhiên  thấy Vu Hải Na, chỉ là  ngờ Vu Hải Na  bỏ chạy mà  chào một tiếng,   vẫn còn  khó hiểu. Trần Phồn vội vàng tiến lên đón: “Ôi chao, bạn cũ, hoan nghênh hoan nghênh, mau  nhà .”
 
 
Mời  thư phòng  xuống, Khánh Lai rót  cho Trần Cương. Trần Cương lấy một hộp bánh  đặt lên bàn : “Về vội vàng quá,   gì để mua cả,  mua cho  một hộp bánh. Mẹ  , bà  định hấp cho  một nồi bánh chưng. Mùng Ba    tàu từ đây đến Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ mang sang cho .”
 
 
Trần Phồn  vui vì  Trần Cương vẫn còn nhớ  bánh chưng cho cô,  chút ngại ngùng: “Xa xôi như ,  phiền cô ở nhà   ạ.”
 
 
Trần Cương  lắc đầu, cẩn thận  Trần Phồn, phát hiện cô  cao lên  nhiều, mặt cũng bớt  một ít vẻ bầu bĩnh, trông thanh tú hơn nhiều.
 
 
Cố Anh Tư uống xong hai chén  thì xin phép về. Trần Phồn tiễn đến cổng lớn, Cố Anh Tư thì thầm: “Hải Na  mắt   đấy,   , trông quả thật  tệ chút nào.”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Bây giờ   điều kiện  hơn ,  cũng mập lên nhiều, trông vóc dáng cũng . Hồi mới học cấp ba,   gầy trơ xương, chị Na thích   cũng là từ lúc đó đấy.”
 
 
Cố Anh Tư  lắc đầu: “Bảo chị Na đừng  u mê  tỉnh ngộ nữa, trong mắt     cô  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-597.html.]
 
Trần Phồn cũng phiền muộn gật đầu: “Bọn cháu đều  với chị Na , nhưng chị  cứ  chịu từ bỏ. Nhìn bộ dạng hôm nay thì chắc là vẫn còn vương vấn trong lòng thôi.”
 
 
Điều Cố Anh Tư    là, cô  thấy một điều khác trong mắt Trần Cương. Thích một , ánh mắt  thể nào giấu . Cô chỉ mong, những chuyện tình cảm khúc mắc  sẽ  ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai cô gái nhỏ.
 
 
Trần Cương đến  chỉ để thăm Trần Phồn, mà còn để báo cáo một  việc công ty với Khánh Lai. Trần Cương hiện đang học chuyên ngành khoa học máy tính, học thêm luật. Bình thường việc học  bận rộn, nhưng   vẫn  thêm ở công ty của Diệp Bân. Anh   thiên phú về lập trình, cũng   kiểu  vùi đầu  sách vở, khá giỏi giao tiếp với  . Hiện tại     thể phụ trách một  việc nhỏ của công ty.
 
 
Sau khi tiễn Cố Anh Tư về nhà, Trần Phồn  về thư phòng. Vu Hải Na   quần áo và đang  trong thư phòng  chuyện với Trần Cương. Thấy Trần Phồn trở về, cô vội kéo Trần Phồn  xuống, cùng Trần Cương trò chuyện.
 
 
Lớp bọn họ    Bắc Kinh học, ngoài Trần Cương  còn  Dương Hồng, nhưng Dương Hồng về thẳng nhà . Cô   gọi điện cho Trần Phồn,  rằng qua Tết,  khi đến trường sẽ ghé thăm Trần Phồn,  từ thành phố tỉnh lỵ  tàu đến Bắc Kinh.
 
 
Vu Hải Na hỏi Trần Cương: “Khi nào  về huyện? Nếu ngày mai , em  cùng .”
 
 
Vu Hải Na tự lái xe về huyện, công việc công ty cũng gần như xong xuôi, cô   thể về nhà bất cứ lúc nào.
 
 
“Như   tiện  ạ?” Trần Cương  từ chối Vu Hải Na, Vu Hải Na liền  vui: “Đương nhiên là tiện , em tự lái xe mà, em đưa  .”
 
 
Trần Cương  thoải mái đồng ý, nhưng điều đó khiến Trần Phồn    với vẻ mặt đầy tò mò. Trần Cương : “ định đến thăm thầy Trần ,  đó mới  xe về nhà,   hẹn  với thầy Trần .”
 
 
Trần Phồn  : “Cháu cũng định khi về Trần Điền sẽ đến thăm thầy Trần. Không  bây giờ thầy Trần  còn chia kẹo mà các  chị khóa  tặng cho thầy cho học sinh của  ăn nữa  nhỉ?”
 
 
Trần Cương nhớ  cảnh Trần Phồn đến văn phòng thầy Trần cướp kẹo của thầy mang về lớp chia cho các bạn học,  : “Vì   mà bọn   ăn  ít kẹo đó,  mấy loại kẹo bọn  còn    bao giờ.”
 
 
Trần Phồn  : “Đó là thầy Trần  với những học sinh đến thăm thầy rằng, các  về từ nơi xa đừng mang quà gì cho thầy, nếu thật sự  tặng gì thì mua một ít kẹo địa phương mang về. Thứ đó  thể chia cho nhiều , cũng để các đàn em khóa  của họ nếm thử kẹo ở các vùng khác  mùi vị thế nào.”
 
 
Trần Cương nhớ  những giúp đỡ của thầy Trần dành cho , mắt  chút đỏ hoe, chỉ  túi của : “  mua  nhiều kẹo, đều là những loại  thấy ở bên ngoài nên mua về để dành.”