Trần Phồn  : “Ngày mai cháu cũng   phố mua một ít, dù  cũng   khỏi tỉnh. Nếu thầy  chê  ngon thì cháu cũng  còn cách nào khác.”
 
 
--- Chương 356: Trước Tết ---
 
 
Trần Cương và Khánh Lai ngủ chung một phòng ngủ. Căn phòng  hướng dương, kê hai chiếc giường mét rưỡi sát tường. Trần Cương đặt hành lý xuống,  căn phòng   với Khánh Lai: “Căn nhà  dọn dẹp thật , ở  thoải mái.”
 
 
Khánh Lai  : “Đây đều là Phồn Phồn tự  suy tính trang trí đó. Hồi trang trí nhà, cô  chỉ phụ trách đưa  yêu cầu, còn  thì phụ trách giám sát thi công. Mấy  thợ trang trí  những yêu cầu của Phồn Phồn  cho phiền  chết, đúng là  chút phiền phức thật, nhưng trang trí xong chuyển  ở thì quả thật  thoải mái.”
 
 
Tối nay Trần Phồn định mời Trần Cương và    nhà hàng ăn cơm, Trần Cương  chịu: “Trong nhà  nhiều món ngon như ,   là những món mà chỉ Tết  mới  ăn. Cậu  cho  ăn ở nhà,  kéo   ngoài ăn,   là  giữ  đồ ngon để  tự ăn một  ?”
 
 
Câu  đùa  khiến Trần Phồn    trả lời thế nào. Dì Châu  : “Mấy đứa cứ ở đây trò chuyện,   nấu cơm đây, cơm nấu xong thì mấy đứa  ăn nhé.”
 
 
Trần Phồn hỏi Trần Cương   uống chút rượu , Trần Cương liên tục xua tay: “  uống, bây giờ    tửu lượng, uống một ly là say.”
 
 
Khánh Lai cũng gật đầu: “ , tửu lượng của   quả thật  .”
 
 
Vu Hải Na ở  ăn chực bĩu môi: “Thế thì  luyện tập thật  đấy,  ngoài bàn công việc mà tửu lượng kém thì   mà  chứ?”
 
 
Trần Phồn  : “Tửu lượng    luyện là  thể luyện  , cái  còn do di truyền nữa.”
 
 
Vu Hải Na gật đầu: “ đây là bẩm sinh  thế , bố   tửu lượng đều  , ông nội ông ngoại  cũng thế, đến lượt  thì một   uống cả bàn các  cũng  vấn đề gì.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Phồn tò mò tửu lượng của Vu Hải Bân: “Anh Hải Bân nhà chị tửu lượng thế nào ạ?”
 
 
Vu Hải Na khinh thường : “Cái   á? Ôi chao, thôi bỏ ,  thấy ngang tài ngang sức với Trần Cương đấy. Này, Trần Cương, hai  thi xong thì mối quan hệ trở nên  đến  ? Nửa năm nay các  liên lạc thế nào ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-598.html.]
Vu Hải Bân   đến một trường ở Thượng Hải,  Vu Hải Na ,  nhập học  bắt đầu chuẩn  thi cao học, mục tiêu đương nhiên là các trường ở Bắc Kinh. Nguyện vọng  thực hiện  trong kỳ thi đại học, giờ   chuẩn  thực hiện trong kỳ thi cao học, cũng coi như rửa sạch nỗi nhục.
 
 
“Bọn  liên lạc  nhiều, chỉ  vài lá thư,  về tình hình học tập. Bạn học Vu Hải Bân vẫn là Vu Hải Bân chăm chỉ nỗ lực đó.”
 
 
Vu Hải Na liền : “Cậu là mục tiêu của Vu Hải Bân đấy, cũng là ngọn hải đăng của  . Trần Cương,  nhất định  thi cao học đấy nhé,  chừng vài năm nữa Vu Hải Bân sẽ  đến  bạn học với  đấy.”
 
 
Tết Nguyên Đán năm 1999 đến khá muộn,  giữa tháng Hai dương lịch.
 
 
Đã lập xuân  mấy ngày, thời tiết tuy vẫn còn  lạnh, nhưng Trần Phồn  cảm nhận  một chút  ấm mùa xuân.
 
 
Đứng trong sân,  bầu trời xanh thẳm, Trần Phồn  với Khánh Lai đang nghỉ ngơi ở nhà, với vẻ khó xử: “Anh Hai,   xem, năm  qua năm khác, vài năm nữa chúng  cũng già .”
 
 
Dì Châu đang dọn dẹp đồ đạc trong bếp liền bật : “Phồn Phồn , cháu  cháu mới mấy tuổi mà  bảo  già . Cháu mà già thì những  như bọn dì  cảm thấy thế nào chứ?”
 
 
Trần Phồn  tủm tỉm : “Dì Châu, cháu chỉ là  chút cảm khái thôi, thời gian trôi nhanh quá. Đặc biệt là nửa năm cuối, ngày  qua ngày khác, cháu chẳng cảm nhận  gì cả, thoáng cái  qua , thoắt cái  đến Tết .”
 
 
Dì Châu sắp xếp từng món đồ trong bếp gọn gàng ngăn nắp. Hai hôm  Trần Phồn đến một công ty dịch vụ giúp việc gia đình  phố thuê hai  về, dọn dẹp sạch sẽ cả sân  và sân . Dì Châu còn cằn nhằn Trần Phồn tiêu tiền hoang phí,  rằng dì tranh thủ thời gian là  thể dọn dẹp vệ sinh xong, cớ gì   tốn tiền thuê   vệ sinh.
 
 
“Phồn Phồn ,  về nhà sẽ ở đến mùng Tám Tết, đến lúc đó  sẽ cùng Hương Phụ  . Những thứ ,   đóng gói  túi ni lông , mỗi túi là một phần ăn. Cháu  ăn gì thì tự lấy   nhé, nếu   tự  thì mang sang nhà bên cạnh, ăn chung với họ.”
 
 
Trần Phồn liền : “Dì Châu, dì  thế  là tăng thêm công việc cho chị Ngô  đó.”
 
 
“Hai nhà chúng  hàng xóm láng giềng,  gì mà phiền phức   chứ. Đến lúc  về sẽ nấu vài món ngon mời họ ăn một bữa.”
 
 
Chẳng qua là dì  quá sợ Trần Phồn   cơm ăn ở nhà.
 
 
Đã là 28 tháng Chạp, Khánh Lai  chuẩn  xong xuôi những thứ cần dùng để về quê Trần Điền tảo mộ. Anh  mượn một chiếc xe, Chu Vũ Sâm giúp mượn. Nghe  đó là một chiếc xe đón tiếp,  xe  hơn mười chỗ , chở chừng   về quê thì   vấn đề gì cả.