29_Diệp Du và Khánh Lai đang chuyển đồ lên xe. Diệp Thanh Minh  hẹn với họ,   sẽ từ Bờ Biển vội vã về Trần Điền, hội quân ở Trần Điền. Sau khi tảo mộ cho ông cố Trần xong, ai về thành phố tỉnh lỵ thì về thành phố tỉnh lỵ, ai về Bờ Biển thì về Bờ Biển.
 
 
Diệp Thanh Minh và Tô Di sẽ về thành phố tỉnh lỵ sáng mùng Ba mươi Tết,  đó họ sẽ đến nghĩa trang  núi phía Nam thành phố để tảo mộ cho Trần Thải Vi.
 
 
Khánh Lai lái xe,  tiên đưa dì Châu và Tô Hương Phụ về nhà họ,  đó mới  Trần Điền. Trên đường , mấy   ngừng nghỉ, ăn hạt dưa, trái cây, tám chuyện. Trần Phồn cũng  cảm thấy quãng đường vài trăm dặm   gì khó .
 
 
Sau khi tảo mộ cho ông nội xong, cô  về nhà xem xét nhà cửa, mang một ít quà Tết sang tặng tam thẩm hàng xóm. Tam thẩm đang hấp bánh hoa ở nhà  chuẩn  cho Trần Phồn  nhiều bánh hoa với kiểu dáng  mắt.
 
 
“Đây là sản phẩm mới mà chúng   nghiên cứu , nhưng  thấy túi phúc đựng thỏi vàng vẫn  hơn. Ta  đặc biệt chuẩn  cho cháu mấy cái  đấy, cháu mang về thành phố, tự ăn cho vui, hoặc đem tặng  khác cũng .”
 
 
Trần Phồn liền ôm lấy tam thẩm: “Tam thẩm, vẫn là
 
 
dì  nghĩ cho cháu nhất.”
 
 
“Ông cháu  khách sáo  gì chứ, Phồn Phồn , nửa năm nay mới  gặp cháu một , tam thẩm nhớ cháu lắm đấy,  chỉ   , mà cả làng  nhiều  cũng nhớ cháu.”
 
 
Trần Phồn liền lấy túi kẹo lớn mang từ thành phố tỉnh lỵ về  cho tam thẩm xem: “Tam thẩm, dì xem , đây là kẹo mua ở bên thành phố đó, bên trong  mấy vị lận. Dì gặp ai thì cứ chia mỗi  một nắm nhé, cứ  là Phồn Phồn mang từ thành phố về, để   ăn chút đồ ngọt, tâm trạng vui vẻ, đón một cái Tết thật hạnh phúc.”
 
 
Bữa trưa ăn ở nhà tam thẩm. Tam thẩm  một bàn đầy ắp các món ăn,  ngừng mời ba đứa trẻ ăn.
 
 
Tam thẩm ôm Trần Phồn,  nỡ để cô gái nhỏ mà    lớn lên từ bé rời . Cuối cùng vẫn tiễn đến đầu hẻm. Khi xe rẽ qua khúc cua, Trần Phồn  đầu , thấy tam thẩm vẫn  tại chỗ vẫy tay về phía họ  .
 
 
Trần Phồn  chút buồn. Cô lớn lên ở đây từ nhỏ, thực   trải qua nhiều sự ly biệt. Mấy năm nay, trải qua hết  ly biệt  đến  ly biệt khác, khiến Trần Phồn  thêm  nhiều suy nghĩ về hai chữ vô thường.
 
 
Khánh Lai lái xe đến Trường Trung học  1 Hưng Long,   đến thăm thầy chủ nhiệm Mạnh. Còn Trần Phồn thì đến thăm thầy Trần. Hai  em xách theo những món quà  chuẩn , cùng đến khu tập thể giáo viên,  đó tách  mỗi  đến nhà thầy chủ nhiệm của .
 
 
Trần Phồn bước lên cầu thang, còn  đến cửa nhà thầy Trần thì  thấy thầy Trần mở cửa nhà,  ngoài cửa,  tươi  Trần Phồn.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-599.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Ôi chao, thầy Trần, thầy  cháu thật  dám nhận  ạ.”
 
 
“Thôi nào thôi nào, ông cháu  khách sáo  gì chứ, mau mau nào,   Trần Cương  , cháu  chuẩn   ít đồ  cho  đó,  xem  xem là những thứ  gì nào.”
 
 
Sau khi chào hỏi cô giáo, Trần Phồn bắt đầu lấy đồ từ chiếc túi cô mang theo: "Thưa thầy, đây là kẹo con mua, nhưng thầy vẫn nên ăn ít thôi. Còn đây là  thuốc con tự pha cho thầy, bình thường ba hai ngày thầy uống một , cứ thế đổ  cốc , dùng nước sôi pha uống là , pha vài . Công dụng của nó là hạ huyết áp, thanh lọc gan."
 
 
Thầy Trần  những gói thuốc nhỏ, yêu thích  nỡ rời tay: "Thầy chờ thứ   của em mãi! Nửa năm nay huyết áp thầy  cao, chẳng dám   chủ nhiệm lớp nữa."
 
 
Trần Phồn gật đầu: "Thầy   chủ nhiệm nữa là đúng , việc đó quá nặng nhọc với sức khỏe của thầy. Hơn nữa, với trình độ giảng dạy của thầy,   chủ nhiệm sẽ còn phát triển hơn nữa chứ ?"
 
 
Thầy Trần  Trần Phồn khen ngợi mà  tươi như hoa.
 
 
Mới   mấy câu, Khánh Lai  gọi điện, bảo họ  về tỉnh lỵ ngay, bảo Trần Phồn nhanh chóng  cổng trường.
 
 
Suốt đoạn đường từ huyện về tỉnh lỵ, đến khi trời  nhá nhem tối, từ xa  thấy  cửa nhà  một  đang . Đến gần mới nhận , đó  là Vệ Thừa.
 
 
--- Chương 357: Tâm tư nhỏ của Trần Phồn ---
 
 
Vệ Thừa đặt một túi tiện lợi  lớn  chân, thấy Trần Phồn và   đang chuyển đồ từ xe xuống thì  tới giúp một tay.
 
 
Diệp Du hỏi : "Cậu đến khi nào? Khi nào thì  Kinh Thành?"
 
 
Vệ Thừa vác một thùng giấy xuống đặt ở cổng, đáp: " đến chiều nay. Năm nay    Kinh Thành nữa, sẽ ăn Tết ở đây."
 
 
Diệp Du ngạc nhiên ồ lên một tiếng: "Cậu  về ăn Tết với ông bà ?"
 
 
Vệ Thừa  : "Cậu còn  về ăn Tết với ông bà , lẽ nào   chạy theo  Nam Đảo ? Ông bà  cũng  . Bố và   thì đang  công tác nước ngoài. Thế nên  đến nhà cô , coi như cũng  chỗ ăn Tết."
 
 
Trần Phồn  Vệ Thừa cao ráo, dáng vẻ thanh tú, nhận thấy  dường như  rắn rỏi hơn một chút so với  gặp . Nghe lời Vệ Thừa , cô xót xa bảo: "Ôi chao, Tết đến , là lúc cả nhà đoàn viên mà. Thôi thì năm nay chúng  đều ăn Tết ở đây, nếu   thời gian thì cứ qua nhà  chơi, Diệp Du và  hai  đều ở nhà."