Trần Phồn  tò mò: “Dì Tô,   thầy Thôi  tuổi  lớn lắm,    nghiêm khắc  ạ?”
 
 
Tô Di  tình hình giao thông phía ,  với Trần Phồn: “Chắc    quá nghiêm khắc . Dì  tuổi  , cũng   học sinh cứ ở mãi trong trường. Dù thầy  nghiêm khắc đến mấy thì với dì cũng   cả, chỉ cần học  những điều bổ ích từ thầy thì coi như việc  học   của dì  viên mãn .”
 
 
Đến nơi, Thôi Kỳ vẫn  đến, Tô Di dẫn Trần Phồn  gọi vài món ,   phòng riêng chờ.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Khách sạn   sang trọng, cửa sổ hướng  đường là cửa sổ kính sát đất, xuyên qua lớp rèm voan  kéo,  thể  thấy ánh đèn rực rỡ bên ngoài.
 
 
Trần Phồn  đồng hồ,  với Tô Di: “Dì Tô, con  ngoài  dạo một chút.”
 
 
“Vậy con đừng
 
 
 xa quá nhé, lát nữa  về ăn cơm.”
 
 
Trần Phồn đáp lời, rời khỏi phòng riêng   xuống tầng một.
 
 
Ở một góc tầng một khách sạn  đặt sofa, Trần Phồn   đó,  dòng  qua , bất chợt  thấy   gọi . Trần Phồn  đầu  , Quan Tư Cẩn đang  giữa đại sảnh tầng một mỉm  với cô.
 
 
Trần Phồn liền  dậy,  đến  mặt   hỏi: “Cậu cũng đến đây ăn cơm ? Trùng hợp thế.”
 
 
Quan Tư Cẩn  : “  theo   đến ăn ké, còn  thì ? Cậu  cùng ai thế?”
 
 
“Thật trùng hợp,   cùng dì  đến ăn ké. Cậu của  sẽ   họ Thôi chứ?”
 
 
Một  đàn ông trung niên    vài bước bỗng dừng , chờ Quan Tư Cẩn.
 
 
Quan Tư Cẩn  ngạc nhiên: “Sao     họ Thôi?”
 
 
Trần Phồn khúc khích : “Vì  sẽ ăn cơm cùng các  mà,  thôi, các vị khách quý,  đưa các  đến phòng chúng  ăn cơm.”
 
 
Trần Phồn hiểu tại  Thôi Kỳ  đưa Quan Tư Cẩn  cùng, vì thầy   vợ con  theo, nếu   thầy ăn cơm riêng với Tô Di sẽ  bất tiện.
 
 
Thôi Kỳ mỉm   Trần Phồn, đợi Quan Tư Cẩn dẫn Trần Phồn đến gần, liền hỏi Quan Tư Cẩn: “Tư Cẩn, đây là bạn cháu ? Không giới thiệu cho  ?”
 
 
“Cậu ơi, đây là Trần Phồn, bạn cháu quen ở Bến Hải. Cậu  hiện đang học Đại học Y học Cổ truyền, cùng khóa với cháu. Cậu    cùng dì để mời  và cháu ăn cơm.”
 
 
Thôi Kỳ ngạc nhiên  Trần Phồn. Sau khi Trần Phồn chào thầy Thôi, thầy mới bật : “Không ngờ   chuyện trùng hợp đến , đúng là duyên trời tác hợp mà.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-639.html.]
Tô Di  quá trình Trần Phồn và Quan Tư Cẩn quen , cũng thấy khá trùng hợp. Vì  hai đứa trẻ, Tô Di và Thôi Kỳ cũng  quá câu nệ, cả hai  trò chuyện  vui vẻ về một  vấn đề.
 
 
Trần Phồn  ăn  , thỉnh thoảng còn thêm  một hai câu. Thôi Kỳ liền hỏi Trần Phồn: “ thấy cháu khá  nghiên cứu về kinh tế,    học Đông y ?”
 
 
“Cũng  hẳn là cháu  nghiên cứu về kinh tế, chỉ là cháu  bố  nhiều nên cũng hiểu  thêm một chút. Còn về việc học Đông y thì đó là do cháu học từ nhỏ, nhà ông ngoại cháu đời đời  nghề y, cháu  thiên phú cao hơn một chút nên ông ngoại  dốc lòng bồi dưỡng từ bé.”
 
 
Thôi Kỳ chợt hiểu : “Thị trưởng Diệp là chuyên gia về kinh tế, ông  mới là  nghiên cứu kinh tế giỏi nhất.”
 
 
Trần Phồn  : “Thầy Thôi, bố cháu  lợi hại như thầy  . Ông  thực      nghiên cứu, ông  là  đưa những chính sách mà các thầy nghiên cứu   thực tiễn. Giống như thầy là  nghiên cứu cách nấu món ăn ngon, còn bố cháu thì chịu trách nhiệm mang món ăn  nấu xong 
 
 
bàn.”
 
 
Thôi Kỳ ha ha  lớn: “Ví von của cháu thật độc đáo, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là như .”
 
 
Trong suốt bữa ăn, Thôi Kỳ trò chuyện với Tô Di, Trần Phồn thỉnh thoảng xen  vài câu, còn Quan Tư Cẩn thì  tò mò lắng  ba  họ  chuyện, mãi cho đến khi Trần Phồn hỏi  : “Sao  chẳng  gì ?”
 
 
Quan Tư Cẩn ngượng ngùng : “Những điều   ,   hiểu.”
 
 
Trần Phồn liền hỏi chuyên ngành của Quan Tư Cẩn, khi  là cơ khí, cô liền hỏi: “Sao    học cơ khí?  nhớ hồi ở Bến Hải,  còn   học chuyên ngành tài chính kinh tế mà.”
 
 
Quan Tư Cẩn suy nghĩ một lát  : “Chắc là vì cơ khí đơn giản hơn, thuần túy hơn.”
 
 
Trần Phồn liếc  Thôi Kỳ, ghé sát tai Quan Tư Cẩn, thì thầm: “Có    cơ khí thì đơn giản hơn ?”
 
 
Quan Tư Cẩn  đầu ,  Trần Phồn với vẻ mặt ranh mãnh, mặt   từ từ ửng đỏ, cuối cùng cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.
 
 
Có lẽ nghĩ đến điều gì đó,    ngẩng đầu lên, khẽ : “Anh trai  cũng học kinh tế,    thông minh.”
 
 
Trần Phồn liền hỏi: “Vậy còn  của  thì ? Cậu của   thông minh ?”
 
 
Quan Tư Cẩn vẫn như một thiếu niên  trải sự đời, ngượng ngùng lắc đầu: “  dám bình phẩm về  .”
 
 
Trần Phồn che miệng  khúc khích, Thôi Kỳ tò mò hỏi: “Trần Phồn, cháu  gì ?”
 
 
Trần Phồn ngại ngùng   bóc phốt Quan Tư Cẩn, lắc đầu    gì,  cầm đũa tiếp tục ăn.
 
 
--- Chương 384: Trưởng thành, chỉ là chuyện trong khoảnh khắc ---
 
 
Vì  Trần Phồn và Quan Tư Cẩn, Tô Di và Thôi Kỳ  trò chuyện  vui vẻ.