Trên đường lái xe đưa Trần Phồn về nhà, Tô Di  với Trần Phồn: “Dì thấy đó, con chính là ngôi  may mắn nhỏ của dì, ở bên con, dì  gì cũng thuận lợi.”
 
 
Trần Phồn sung sướng: “Thật  ạ? Con cũng thấy con là   may mắn. Dì Tô,  dì  đợi đến tháng chín mới nhập học ạ?”
 
 
Tô Di : “ , trường học tháng chín mới khai giảng, dì sẽ đợi đến lúc khai giảng  mới đến trường.”
 
 
“Ôi, còn mấy tháng nữa lận. Dì Tô,  dì  định  chơi  ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tô Di  : “Phồn Phồn , bây giờ  phận học sinh đối với dì là thứ  đáng nhắc đến nhất. Mấy  phận khác của dì mới là quan trọng nhất.”
 
 
Trần Phồn suy nghĩ một chút,  lắc đầu: “Con coi như  hiểu , lấy chồng sinh con chẳng  là chuyện   gì cả. Cứ xem mà xem, rõ ràng một  sống ung dung tự tại  bao,  mà cứ  nghĩ quẩn  lấy chồng,  sinh thêm một đứa con, đến lúc đó, thời gian chẳng  của , cuộc đời cũng chẳng  của . Đối với phụ nữ mà , kết hôn là một cuộc giao dịch lỗ vốn nhất.”
 
 
“Con nghĩ như   cực đoan  đó. Gia đình    là gia đình của riêng ai, mà là gia đình của cả nhà. Giống như nhà  nè, thật   cảnh nhà  khá đặc biệt, là một gia đình tái hợp, con và bố con thì hơn mười năm  mới đoàn tụ. Vậy mà gia đình năm  chúng   sống hòa thuận như , tại  chứ? Không  là công lao của riêng ai trong năm  chúng , mà là chúng  năm  đều thông cảm và giúp đỡ lẫn . Bố con  việc  bận, hồi dì bận  việc, bố con về nhà đều giúp dì  việc nhà. Tuy bố con chỉ  một chút thôi, nhưng dì cũng  cảm kích ông .”
 
 
Trần Phồn  trêu chọc: “Dì Tô, dì dễ dụ thật đó, giúp dì một chút việc nhà mà  khiến dì vui vẻ đến thế.”
 
 
“Đó là vì thời gian của bố con quá quý giá, công việc bận rộn như ,  chỉ mệt mỏi về thể chất mà còn cả tinh thần,  mà ông  vẫn cố gắng giúp dì  một  việc. Phồn Phồn, con  xem, dì còn gì mà  hài lòng nữa chứ? Lại còn mấy đứa con như các con, đối xử với dì  tôn trọng, dì  chuyện gì các con cũng đều giúp dì hiến kế,  bậc trưởng bối nhà ai mà sung sướng như dì ?”
 
 
Trần Phồn ha ha  lớn: “Dì Tô, nếu dì cứ tiếp tục khen nữa, con     gì luôn đó.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-640.html.]
Đèn đỏ dừng xe, Tô Di  đầu  Trần Phồn đang  vui vẻ, cũng  theo, nhưng trong lòng   khỏi chua xót. Trần Phồn chỉ là con gái riêng của cô,  mà khi cô đưa  quyết định  hết lòng ủng hộ. Còn Tinh Tinh thì ? Đó là con gái ruột của cô,  chỉ phản đối cô bán công ty để tạm dừng nghỉ ngơi, mà còn   nhiều lời khó  qua điện thoại. Những lời đó, mỗi khi Tô Di nhớ ,  khiến cô cảm thấy  là một   thất bại, cô   nuôi dạy con gái  .
 
 
“Trước khi khai giảng
 
 
, dì  ở nhà chăm sóc  cho bố con. Ông  bận công việc quá, ba bữa một ngày dì  đốc thúc ông  ăn. Nếu  thời gian, dì sẽ đưa ông  đến đây thăm con, hoặc là đưa ông    đó chơi.”
 
 
Trần Phồn   gì. Đây thực  là lý do cô kiên quyết  Diệp Thanh Minh tái hôn  khi ông ly hôn với Trịnh Vân Tuyết. Trong một gia đình, nếu   trưởng bối nam, trưởng bối nữ một  nuôi mấy đứa con thì cuộc sống sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng nếu   trưởng bối nữ, thì gia đình đó, đối với bất kỳ ai trong gia đình, đều   cảm giác thuộc về.
 
 
Đây là đạo lý mà Trần Phồn  đúc kết  từ những câu chuyện phiếm nhỏ nhặt   ở làng. Bất kể  phụ nữ chủ gia đình là vợ cũ   mới đến , nếu trong gia đình    phụ nữ trụ cột,  dễ phát sinh nhiều vấn đề.
 
 
Cũng  thể  rằng tất cả các bà  kế đều  thể hòa hợp  với con cái như Tô Di, và mối quan hệ với Diệp Thanh Minh cũng . Sự hòa hợp giữa  với  cũng cần  duyên phận nhất định.
 
 
Tô Di  nán  thành phố tỉnh lâu,  khi giải quyết xong công việc, cô vội vã  về Bến Hải.
 
 
Diệp Thanh Minh tan  thấy Tô Di đang nấu cơm trong bếp liền hỏi cô: “Sao em  ở  đó thêm mấy ngày?”
 
 
“Em   lo cho  ,  ở nhà một  em  yên tâm.”
 
 
Diệp Thanh Minh  : “Em  ở nhà thì   căng tin ăn cơm,  gì mà  yên tâm chứ? Em  chuyện với thầy Thôi thế nào ?”
 
 
Tô Di  : “Thầy Thôi là  của bạn Phồn Phồn. Tối hôm đó  đưa Phồn Phồn , thầy Thôi cũng dẫn cháu trai thầy , hóa  hai đứa nhỏ  quen . Nhờ  mà  và thầy Thôi  cảm thấy quá gượng gạo. Sau khi   chuyện về tình hình của , thầy Thôi    thầy sẽ mở một đề tài nghiên cứu, đến lúc đó sẽ đưa   đề tài . Trong nửa năm đầu,  một  tiết học  lên lớp lớn, chắc là  thể vắng mặt,  đó thì  thể tự  đề tài, đến lúc đó chắc là  cần lúc nào cũng  ở trường.”