Lúc   Quan nặn  một nụ ,  với Quan Tư Cẩn: “Tư Cẩn , con đến nhà   ở tạm, chúng  còn  xin phép bố  Trần Phồn đồng ý nữa. Thế  nhé, mấy ngày  con cứ ở bệnh viện dưỡng thương cho ,   bàn bạc với bố  Trần Phồn một chút  ?”
 
 
Quan Tư Cẩn liền  Trần Phồn, Trần Phồn đành gật đầu: “Được,  thì cứ bàn bạc với bố  và     tiếp.”
 
 
Mẹ Quan tiễn Trần Phồn  khỏi phòng bệnh,  đến  tòa nhà cấp cứu,  Quan  Trần Phồn với vẻ cầu xin, : “Trần Phồn bạn học, 
 
 
“Cầu xin cháu, cứ để Tư Cẩn tạm thời đến nhà cháu ở . Cháu yên tâm, cô sẽ đóng tiền sinh hoạt phí, cô sẽ thuê  giúp việc chăm sóc thằng bé. Ngoài việc cho nó một chỗ ở, cô đảm bảo sẽ  để nó  phiền nhà cháu quá nhiều.”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn nghĩ đến trạng thái tinh thần hiện tại của Quan Tư Cẩn, ngập ngừng : “Bác gái, bác   trạng thái tinh thần của Quan Tư Cẩn hiện giờ    ?”
 
 
Mẹ Quan    gật đầu: “Cô cũng  nhận  . Tư Cẩn  đây,   mà   đến ở nhà  khác như bây giờ chứ.”
 
 
“Bác gái, bác  thể nghĩ như . Quan Tư Cẩn đưa  yêu cầu  với cháu, điều đó chứng tỏ   đang tự cứu , đang tìm cách để nhận  sự giúp đỡ. Cậu  thực sự  khó khăn. Cháu cũng   bố   và hai  chú  suy nghĩ thế nào. Dù , nếu bác  Quan Tư Cẩn khỏe , đừng để   ở bên cạnh bà nội nữa, điều đó   bất kỳ lợi ích nào cho   .”
 
 
Mẹ Quan sững sờ. Trần Phồn liền kể  một  vấn đề cô nhận thấy từ lời  và hành động của Quan Tư Cẩn trong những  cùng   dùng bữa.
 
 
“Anh trai Quan Tư Cẩn cũng từng , bà nội   là một   ham  kiểm soát  mạnh, tính cách cứng rắn. Một  như , điều bà  thực sự  kiểm soát chính là các con trai . Chỉ tiếc là,  một ai trong ba  con trai chịu  lời bà . Vậy mà bác  để Tư Cẩn ở  đó. Bác nghĩ Tư Cẩn ở bên cạnh bà nội, sống   ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-645.html.]
 
Thấy  Quan  chút hoang mang, Trần Phồn giải thích: “Cháu      về vật chất, mà là về tinh thần. Lần đầu tiên cháu gặp Quan Tư Cẩn,   luôn miệng kể bà nội thế , bà nội bắt   thế . Lúc đó cháu  thấy  lạ, tại    luôn  lời bà nội  chứ. Sau  tiếp xúc nhiều hơn, cháu mới hiểu  vấn đề. Cháu  thể thấy, Quan Tư Cẩn luôn tìm cách trốn thoát,   cũng  thoát khỏi cái môi trường ngột ngạt đó.”
 
 
Mẹ Quan  bắt đầu ôm mặt . Trần Phồn  chút bất lực, giờ bác cần giải quyết vấn đề chứ   cứ  mãi như  chứ?
 
 
Trần Phồn kiên nhẫn : “Sau khi Quan Tư Cẩn bắt đầu ở nội trú, trạng thái tinh thần của     hơn  nhiều. Trường bọn cháu và trường    cách xa lắm. Buổi chiều tan học về nhà, mấy  cháu thấy   cùng bạn học  phố chơi, vẻ mặt tràn đầy sức sống,  khác gì những  bạn cùng lứa xung quanh. Bác gái, đừng  quan tâm đến nhu cầu tinh thần của Quan Tư Cẩn. Cậu  là một   nhạy cảm, cực kỳ tinh ý trong việc cảm nhận cảm xúc của những  xung quanh. Điều  bắt nguồn từ môi trường mà   lớn lên từ nhỏ, thực  cũng là vì   thiếu cảm giác an . Cậu    đáng thương ,    thế nào, thì các bác cứ chiều theo .”
 
 
Mẹ Quan  xong, lau nước mắt : “Cô chỉ sợ nó đến nhà cháu sẽ  phiền  .”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Nhà cháu rộng rãi,  chỗ cho   ở. Ở nhà cháu  cô Chu nấu ăn  ngon, còn giỏi cả nấu canh hầm và món ăn bồi bổ từ dược liệu. Nếu các bác cảm thấy  tiện, cứ đưa cô Chu một ít tiền, coi như phí nhờ cô  chăm sóc Quan Tư Cẩn.”
 
 
Mẹ Quan gật đầu, Trần Phồn  : “Vừa nãy cháu  đồng ý ngay lập tức để Quan Tư Cẩn đến nhà cháu, cũng là để   hiểu rằng yêu cầu   quá đáng,  thể dễ dàng đạt  ngay lập tức. Cháu cũng nghĩ, giờ   cần  chăm sóc, nhưng cũng  thể vì   cần  chăm sóc mà đồng ý  yêu cầu, chiều chuộng trăm phần trăm sẽ   lợi gì cho  .”
 
 
--- Chương 388 Tạm trú ---
 
 
Trần Phồn gọi điện cho Diệp Thanh Minh,  khi  chuyện Quan Tư Cẩn, Diệp Thanh Minh im lặng  lâu mới : “Phồn Phồn , bố mới phát hiện , cứ hễ  con là   chuyện đặc biệt nhiều.”
 
 
Trần Phồn  khúc khích: “Điều  cho thấy con là  giỏi phát hiện vấn đề mà bố, tại  những vấn đề  khác  thể phát hiện, con   thể? Điều  liên quan đến giáo dục con nhận  từ nhỏ đó bố. Ông ngoại con luôn   chú ý đến chi tiết, tìm manh mối từ những chi tiết nhỏ. Làm bác sĩ giống như  thám tử , khi  vấn đề,  tìm hiểu vấn đề  ở ,  tìm  nguyên nhân tại    vấn đề. Một  vấn đề ẩn sâu quá, chỉ  thể bóc tách từ những chi tiết nhỏ. Lâu dần, con thành  như  đó.”