"Con  bố  khuyên con suy nghĩ thêm, nhưng con  suy nghĩ thêm năm năm, mười năm nữa, con vẫn sẽ chọn như . Vẫn câu  đó, con là đứa trẻ do ông ngoại nuôi dưỡng, con luôn hướng về ông ngoại. Nhà họ Diệp của bố   quyền can thiệp  tương lai của con. Đương nhiên, những gì bố chỉ trỏ con cũng sẽ  . Dù  con chỉ  một tư tưởng cốt lõi, bố  con khó chịu, con sẽ  cả nhà bố khó chịu, nếu  phục, chúng  cứ  tới ."
 
 
Diệp Thanh Minh bất lực  lắc đầu: "Phồn Phồn , con  cần luôn nhắc nhở bố như . Bố mãi mãi mắc nợ con, càng mắc nợ  của con. Đối với ông ngoại của con, bố chỉ  kính trọng và  ơn. Vì con kiên trì   con đường , bố cũng sẽ ủng hộ con. Con cứ yên tâm, bố sẽ luôn  về phía con,    nhà nào  chỉ trỏ con,  cần con   gì, ông bố  của con cũng   chỉ để cho  ."
 
 
Thấy Diệp Thanh Minh  hiểu chuyện, Trần Phồn hài lòng gật đầu: "Bố nghĩ như  là  đúng đắn. Bố ơi, cũng muộn , bố nghỉ ngơi sớm , con cũng   ngủ đây."
 
 
Trần Phồn  khỏi thư phòng,  về phòng ngủ của  mà  đến phòng ngủ của Trần Khánh Lai.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Khánh Lai đang  bài tập, thấy Trần Phồn đến, liền đặt bút xuống: "Giờ  em qua đây,  chuyện gì ?"
 
 
Trần Phồn liền lấy  một xấp tiền một trăm tệ dày cộp từ phía  lưng, tươi  : "Anh hai,  xem, chúng  phát tài ."
 
 
Trần Khánh Lai cưng chiều  Trần Phồn đặt hết tiền  mặt : "Anh hai,  tiền  em cứ giữ lấy, em  mua gì thì cứ  mua."
 
 
Trần Khánh Lai  chịu: "Đây là tiền lì xì của em, em cứ cất ,    tiêu tiền thì  cần  xin ai nữa."
 
 
Trần Phồn  trợn mắt: "Bây giờ em  bố ,  mua đồ còn  tự tiêu tiền của , đây   là chuyện  ? Đợi em đến nhà họ Diệp, ông bà nội,  chú bác, cô chú,  đầu gặp em, chắc chắn sẽ  cho em lì xì, đến lúc đó chúng    thêm một khoản tiền nữa."
 
 
Đôi mắt to tròn long lanh của Trần Phồn  Trần Khánh Lai: "Số tiền  chúng  cứ cất ,  tiêu, đợi    hai  cưới vợ, dùng để mua nhà, nhà    gì, chúng  cũng  sắm sửa đầy đủ."
 
 
Trần Khánh Lai  lời  của Trần Phồn chọc . Anh : "Phồn Phồn , con nghĩ xa quá . Anh còn đang chuẩn  thi đại học, thi đậu  cũng   học mấy năm,   kết hôn, ít nhất cũng   nghiệp, tìm  việc   định  chứ? Không  mười tám năm, e là khó mà thành công."
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-66.html.]
Trần Phồn liền : "Thế thì cũng  tích góp để mua nhà cho  chứ. Ông ngoại con thường , tiền chẳng  bao giờ sẽ mất giá,  tiền thì cứ mua nhà mua đất, nhà với đất mấy thứ ,  đáng giá."
 
 
Trần Khánh Lai định cất tiền cho Trần Phồn, nhưng cô  đẩy trả : "Dù  con cũng  giữ ,  hai cứ cất  là . Bây giờ con tiêu tiền của bố con, bố con vui lắm. Đợi   con gặp Diệp Du, con sẽ xin tiền Diệp Du tiêu,   là  ruột của con mà, nhà nào   tiền mà  cho em gái tiêu chứ, mười mấy năm  con   tiêu tiền của  ,   nhất định  bù  mới ."
 
 
Trần Khánh Lai chỉ đành : "Được , tiền  cứ để  giữ . Cũng  còn sớm nữa, con mau  ngủ . Sáng mai Từ Tại Châu sẽ dẫn chúng   chơi, ăn trưa xong thì chúng  về trường."
 
 
Một đêm  mộng mị. Diệp Thanh Minh Chủ Nhật  đến văn phòng  thêm giờ, còn Trịnh Vân Tuyết thì dẫn Trịnh Minh Châu   đó  rõ. Trần Khánh Lai và Trần Phồn ăn sáng xong thì đến nhà họ Từ.
 
 
Liễu Tư Lan và Từ Hàng thấy Trần Phồn đến thì  vui. Liễu Tư Lan kéo Trần Phồn : "Phồn Phồn , sáng nay  nuôi dẫn con  mua quần áo, trưa chúng   nhà khách ăn cơm, chiều  nuôi sẽ đưa các con về trường."
 
 
Trần Phồn liền : "Mẹ nuôi , hôm qua    việc mệt cả ngày , hôm nay nghỉ ngơi cho  nhé. Cứ để  Tại Châu dẫn con và  hai con  chơi một buổi sáng. Trưa nay chúng  ăn cơm ở nhà,  hai con nấu ăn ngon lắm, con sẽ phụ giúp  hai, để  hai  vài món tủ đãi chúng . Chiều  nuôi hãy đưa chúng con về trường."
 
 
Trần Phồn   kiên quyết, sắp xếp   đó,  khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt to sáng ngời. Liễu Tư Lan kéo Trần Phồn  lòng, cưng nựng một lúc lâu mới thả cô bé .
 
 
Từ Tại Châu và Trần Khánh Lai mỗi  cưỡi một chiếc xe đạp, Trần Phồn   xe của Trần Khánh Lai. Ba  cứ thế  khỏi cổng đại viện khu gia thuộc.
 
 
Ba  họ hôm nay định  hiệu sách Tân Hoa xem thử, dự định  khi  khỏi hiệu sách Tân Hoa thì sẽ  trung tâm thương mại dạo một vòng.
 
 
Trần Phồn  con phố sầm uất, cái đầu nhỏ  qua  . Sau khi  đủ , cô bé hỏi Từ Tại Châu: "Anh Tại Châu,  thấy thành phố  hơn  huyện   hơn?"
 
 
Từ Tại Châu lười biếng đạp bàn đạp xe đạp: "Thành phố  cái  của thành phố, huyện  cái  của huyện, mỗi nơi một vẻ."
 
 
Trần Phồn khinh thường : "Trả lời như  thì cũng như  trả lời. Bây giờ em thấy thành phố chẳng bằng huyện , quá lộn xộn,   đông đúc."