Quan Tư Hằng  lắc đầu: “Có lẽ ngày mai hoặc ngày , bố của Từ Ích Gia sẽ mang  đến xin  cháu. Cháu cũng đừng sợ muộn quá, hãy gọi điện cho bố cháu, kể cho ông   chuyện tối nay,  vấn đề gì thì cũng chuẩn  sớm.”
 
 
Trần Phồn cảm ơn Quan Tư Hằng xong, liền định gọi điện cho Diệp Thanh Minh. Quan Tư Hằng  đồng hồ,  là mười rưỡi tối, liền dẫn Quan Tư Cẩn về phòng Quan Tư Cẩn ở sân .
 
 
Quan Tư Cẩn lúc  mới  với Quan Tư Hằng: “Anh, em  nghĩ kỹ , ngày mai em sẽ đến Thiên Nguyên Võ Quán, em  bái sư, theo học nghiêm túc. Học nhiều  sợ nặng , ai  thể đảm bảo    ngoài, em sẽ  gặp chút rắc rối nào ?”
 
 
Quan Tư Hằng gật đầu: “Được thôi, nếu em  , ngày mai  sẽ giúp em chuẩn  một ít quà để em mang theo. Anh lớn của Thẩm Tri Tự chắc là  học ở Thiên Nguyên Võ Quán mấy năm . Ngày mai  sẽ tìm  , nhờ   giúp chúng  giới thiệu.”
 
 
Diệp Thanh Minh  mới  nhà, nhận điện thoại của Trần Phồn. Nghe Trần Phồn kể   bộ trải nghiệm tối nay, ông dùng giọng  ôn hòa an ủi Trần Phồn vài câu, bảo Trần Phồn đừng bận tâm,  tắm rửa  ngủ một giấc thật ngon.
 
 
Trần Phồn cúp điện thoại, Diệp Thanh Minh tức giận vỗ một cái  bàn , tức đến mức  dậy  vòng quanh phòng khách.
 
 
Tô Di     gần hết  bộ sự việc, liền : “Anh đừng vội, sáng mai em sẽ đến tỉnh thành ngay. Có chuyện gì cứ để em  mặt.”
 
 
Diệp Thanh Minh xua tay: “Từ Văn Hạo chắc là sẽ gọi điện cho , đến lúc đó  sẽ đích    chuyện với ông . Anh  xem xem, ông  coi con trai  là bảo bối, lẽ nào con gái   là cỏ dại  ai thương ? Quá kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo , đáng lẽ  nhốt  .”
 
 
Tô Di kiên quyết   tỉnh thành: “Em cứ   . Phồn Phồn là một cô gái nhỏ, dù  tài giỏi đến , một  đối mặt với hơn chục , trong lòng cô    thể  sợ hãi chứ? Chúng  là bậc bề , lúc  nên   ở bên cạnh cô . Anh nhận  điện thoại thì cứ  theo kế hoạch, còn em sẽ  cùng Phồn Phồn.”
 
 
Diệp Thanh Minh cũng đành chấp thuận. Tô Di cả đêm
 
 
 ngủ ngon giấc, trời  tờ mờ sáng  dậy chuẩn  lái xe lên đường cao tốc. Diệp Thanh Minh chỉ đành dặn dò cô  đường cẩn thận.
 
 
Trần Phồn vẫn theo đồng hồ sinh học của , dậy sớm, tập hai lượt quyền quân thể trong sân. Quan Tư Hằng,  tối qua ở , mới dậy chuẩn   mua bữa sáng.
 
 
Quan Tư Hằng  Trần Phồn mồ hôi nhễ nhại, bắt đầu lo lắng liệu em trai   chịu  khổ .
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-661.html.]
Bữa sáng  mua về, Tô Di  đến.
 
 
Trần Phồn giật : “Dì Tô,  dì  đến sớm  ạ?”
 
 
Tô Di liền : “Nếu   sợ dì đến nửa đêm  cháu mất ngủ, thì tối qua dì   . Sáng sớm đường cao tốc ít , dì  khá nhanh.”
 
 
30_Trần Phồn dường như ngay lập tức tìm  chỗ dựa vững chắc. Thực  cô  hề cảm thấy  gì nghiêm trọng, cô còn  xem những  tối qua  gì, nhưng sáng nay,  thấy Tô Di sáng sớm  từ Bến Hải vội vã đến, Trần Phồn vẫn đỏ hoe mắt.
 
 
Tô Di  ôm vai Trần Phồn: “Ôi, Phồn Phồn của chúng  định rớt hạt châu vàng ? Chúng  là con gái lớn , hạt châu vàng của chúng   quý giá đấy. Đi nào, chúng  ăn sáng  .”
 
 
--- Chương 400: Diệp Thanh Minh đến giải quyết vấn đề ---
 
 
Sự xuất hiện của Tô Di  khiến Trần Phồn ngay lập tức   chỗ dựa vững chắc.
 
 
Sau khi ăn sáng xong, Tô Di  thấy hai cái túi ni lông đặt ở phòng khách, mở  xem thì thấy một túi  là mảnh sứ vỡ.
 
 
Trần Phồn liền  với cô : “Cái  là cháu mua ở chợ đêm tối qua. Giữa đường cái thằng họ Từ  kiếm chuyện, còn cố ý đá vỡ cái túi , cháu thật sự  thể nhịn , cũng  trách cháu đá , đều là do   tự chuốc lấy.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tô Di liền lấy những món còn nguyên vẹn  đặt lên bàn . Những chiếc bát đĩa hình dáng đáng yêu, đặc biệt là những màu sắc đó,    thấy lòng thư thái.
 
 
Không trách Trần Phồn thích, Tô Di cũng thích nữa là. Trong lòng tiếc nuối những món  vỡ.
 
 
“Mấy món  đều là do ông chủ quán tự  , ông      thể   những món như  nữa. Mấy món   là bản giới hạn , lửa trong lòng cháu cứ thế nào cũng  thể dập tắt . Cháu thấy đá một cú là đá còn ít, cháu đáng lẽ  đá thêm hai cú nữa.”
 
 
Quan Tư Hằng  một bên  yên tĩnh. Sáng nay   gọi điện hỏi thăm, Từ Ích Gia  rạn xương cụt, giờ vẫn còn ở bệnh viện. Nghe  tối qua bố    gọi dậy giữa đêm, cùng đến bệnh viện thăm Từ Ích Gia đang   giường bệnh  lóc thảm thiết, tức giận mắng chửi té tát. Chắc giờ ông  đang tìm   tiếng  để giúp đỡ. Trần Phồn còn  ký đơn hòa giải, nếu  ký thì Từ Ích Gia sẽ mang một án tích.
 
 
Từ Văn Hạo tự cho rằng   dạy dỗ con cái  cẩn thận, ông   thể hiểu nổi    dạy  một tai họa như Từ Ích Gia.