Từ Ích Gia là con trai út của Từ Văn Hạo,  lẽ vì là đứa con nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ   chị chăm sóc,  bố  yêu thương,  còn  ông bà tổ tiên cưng chiều. Từ Ích Gia trong môi trường như , đối mặt với  cha nghiêm khắc, thì  ngoan ngoãn; đối mặt với các bậc trưởng bối khác, thì  lễ phép.  ở bên ngoài,  kiêu căng hống hách, cứ như trút hết những bực bội dồn nén  mặt bố , Từ Văn Hạo,  bên ngoài .
 
 
Suốt một đêm  ngủ ngon, Từ Văn Hạo xách cặp công văn  tòa nhà văn phòng, liền  thấy Đại thư ký  Một Lưu Nghiệp Thành của tòa nhà văn phòng bên cạnh đang  xuống lầu. Hai    cầu thang chào hỏi .
 
 
Lưu Nghiệp Thành quan sát Từ Văn Hạo: “Phó Tỉnh trưởng Từ, sắc mặt   nhỉ, tối qua  ngủ ngon ?”
 
 
Từ Văn Hạo liền nhớ  vài câu thư ký của   , rằng mấy năm  cô gái nhỏ  cũng từng  đồn cảnh sát một , là Đại thư ký  Một Lưu Nghiệp Thành của Tỉnh ủy dẫn  đến đón. Khi đó cô gái nhỏ  lột sạch quần áo của công tử họ Phùng, đặt lên bàn,  đ.ấ.m một cú  eo, kết quả là hai cái chân gầy guộc  lành .
 
 
Thư ký của Từ Văn Hạo chỉ tiện miệng nhắc đến vài câu, bởi vì ông  cho rằng điều đó  khoa học.  bây giờ,  Lưu Nghiệp Thành, trong lòng Từ Văn Hạo nảy sinh những suy nghĩ khác.
 
 
Từ Văn Hạo gật đầu với Lưu Nghiệp Thành
 
 
: “Thư ký Lưu trông hồng hào khỏe mạnh quá nhỉ,  chuyện gì vui ?”
 
 
Lưu Nghiệp Thành  : “Phó Tỉnh trưởng Từ  gì ,   gì  chuyện gì vui . Còn Phó Tỉnh trưởng Từ, đây là chuyện vui sắp đến  ?”
 
 
Từ Văn Hạo thở dài: “Ôi,  gì  chuyện vui nào. Thằng nhóc nhà , vô pháp vô thiên, tối qua gây  chuyện lớn .  tự cho rằng  dạy con cũng khá nghiêm khắc, ai ngờ thằng nhóc đó   vẻ  lời nhưng ngầm  trái, bên ngoài tụ tập đánh . Đánh  thì đánh  , cả một đám ,  mà  đánh   một cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ đó còn nhỏ hơn  vài tuổi, thật sự là quá mất mặt.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Lưu Nghiệp Thành nín . Chuyện tối qua, những  nên  thì đều   . Về sức chiến đấu hiện tại của Trần Phồn,  khác  , nhưng Chu Trọng Sơn thì . Lưu Nghiệp Thành là   tín nhất của Chu Trọng Sơn, đương nhiên cũng rõ ràng. Ba , đối mặt với những phần tử khủng bố hung ác, giải cứu con tin mà còn  thể   trở , nếu   bản lĩnh thật sự thì     chuyện ?
 
 
Trong lòng  lạnh, Lưu Nghiệp Thành ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tò mò: “Ôi, đây là cô gái nhỏ nào mà lợi hại ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-662.html.]
Từ Văn Hạo liền : “Con gái rượu của Thị trưởng Diệp Thanh Minh ở Bến Hải. Thư ký Lưu ,  cũng ,   mới  điều từ  lên,   giao tình gì với Thị trưởng Diệp. Anh xem  thể giúp  một chút , giúp  hẹn gặp Thị trưởng Diệp. Chuyện ,   dẫn theo thằng con trai , đích  đến tận nhà chịu tội.”
 
 
Lưu Nghiệp Thành tỏ vẻ khó xử: “Phó Tỉnh trưởng Từ,      giúp, chỉ là chuyện  liên quan đến con cái của hai nhà. Bây giờ con cái nhà nào cũng là bảo bối, lỡ như   câu nào  ,  Thị trưởng Diệp phật lòng thì ?”
 
 
Từ Văn Hạo vội vàng : “Thư ký Lưu,  ơn hãy giúp  giới thiệu. Chuyện  ai  mặt cũng  bằng   mặt   yên tâm. Anh cứ yên tâm,  khi xong việc,  nhất định sẽ chuẩn  một món quà tạ ơn hậu hĩnh, đích  đến tận nhà cảm ơn.”
 
 
Lưu Nghiệp Thành chỉ đành miễn cưỡng đồng ý. Nhìn bóng lưng Từ Văn Hạo lên lầu,  khi xuống văn phòng tầng một lấy một tập tài liệu, liền  lên tòa nhà văn phòng bên cạnh.
 
 
Gõ cửa bước , Chu Trọng Sơn đang xem tài liệu, ngẩng đầu thấy Lưu Nghiệp Thành bước ,  cúi đầu tiếp tục xem. Lưu Nghiệp Thành châm thêm nước nóng  cốc  cho ông,  mới : “Vừa nãy  gặp Phó Tỉnh trưởng Từ ở  lầu tòa nhà bên cạnh, ông   chuyện con cái nhà  tối qua, nhờ  giúp ông  liên hệ với Thị trưởng Diệp.”
 
 
Chu Trọng Sơn đặt bút xuống, tò mò hỏi: “Ông    gì?”
 
 
“Ông   dẫn con trai  đến tận nhà chịu tội,  rằng tối qua cả một đám   đánh   một cô gái nhỏ.   , Trần Phồn về cơ bản là một  một chiêu, mới đó mà  lợi hại đến   ?”
 
 
Chu Trọng Sơn suy nghĩ một lát, mới : “Nhà họ Trần của họ, năm xưa cũng  những bảo vật gia truyền riêng, nếu  thì cũng sẽ  suýt  quân Nhật tiêu diệt cả dòng họ. Ông ngoại của Trần Phồn, là
 
 
trưởng chi đích hệ của nhà họ Trần, những thứ quan trọng nhất, chắc là do ông  mang  .”
 
 
Lưu Nghiệp Thành tò mò hỏi: “Thủ trưởng, ngài , thật sự  những loại công phu như  TV  ạ?”
 
 
Chu Trọng Sơn  ha hả,  xong mới : “Chuyện   cũng  rõ. Đã nhờ  giúp , thì  giúp liên hệ một chút . Chúng  đều là đồng nghiệp,  thể vì con cái gây mâu thuẫn mà  lớn cũng  loạn mất mặt như , sẽ khiến   chê  chúng   đoàn kết nội bộ.”
 
 
Lưu Nghiệp Thành nhận việc ,  khi về văn phòng của , mới gọi điện cho Diệp Thanh Minh.