Vệ Thừa nghĩ đến Trần Phồn, chắc là  nghiệp đại học xong còn  học lên thạc sĩ.  nếu Trần Phồn đến tuổi, hai   thể kết hôn . Còn về  , Vệ Thừa vẫn  nghĩ quá xa. Sau khi kết hôn,   thể lúc nào cũng ở bên Trần Phồn, thì sẽ bỏ tiền thuê  chăm sóc Trần Phồn,   tiền mà.
 
 
Trần Phồn   suy nghĩ hiện tại của Vệ Thừa. Vài ngày  khi trường học khai giảng, Trần Phồn  bắt đầu đạp xe đạp đến trường mỗi ngày.
 
 
Tô Di cũng  nhập học. Vừa khai giảng, cô  cũng cần đến trường mỗi ngày. Từ thứ Hai đến thứ Sáu, Tô Di ở  tỉnh thành, tan học thứ Sáu thì cô  lái xe về Bến Hải,  sáng sớm thứ Hai  vội vàng  .
 
 
Trần Phồn liền hỏi Diệp Thanh Minh,  đang đến tỉnh thành họp: “Bố ơi, bao giờ bố mới  thể chuyển công tác về tỉnh thành ạ? Nếu bố chuyển về đây, cả nhà     thể ở chung.”
 
 
Diệp Thanh Minh  lắc đầu: “Công việc của bố,    chuyển là  thể tùy tiện chuyển . Công việc ở Bến Hải mới bắt đầu   bao lâu, bố mà  lúc  cũng  . Con cứ học hành cho  , dạo  bố sẽ thường xuyên đến tỉnh thành họp hành giải quyết công việc, đến thì sẽ ghé qua thăm con.”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Con chỉ sợ bố quá mệt mỏi thôi.”
 
 
Diệp Thanh Minh xoa xoa mái tóc  ngắn của Trần Phồn. Trần Phồn từ  đến nay  thích chăm sóc tóc dài, một mái tóc ngắn thì dễ chăm sóc, dễ gội rửa. Gần đây vì   quá nhiều sách, tranh thủ  thời gian liền tìm một tiệm cắt tóc, cắt thẳng mái tóc cực kỳ ngắn.
 
 
“Mấy cô bé khác đều thích tóc dài,  con   chịu để dài ?” Tóc Trần Phồn  mỏng  mềm, lúc  cắt còn  đến mang tai.
 
 
“Con bận  c.h.ế.t đây , thời gian  mà thắt b.í.m tóc. À, đúng  bố ơi,   con trai cả của Từ Văn Hạo còn gửi cho con một ít trái cây, bảo là sản vật ở nơi    việc. Con nghĩ con cũng  thể ăn  trái cây của  , nên  hỏi bố, con nên đáp lễ gì đây ạ?”
 
 
Diệp Thanh Minh nghĩ nghĩ,  : “Lần   cần đáp lễ . Bố đoán     chắc vẫn sẽ gửi cho con nữa. Đến lúc đó con cứ bảo dì Châu xem thử, tìm đồ gì đó trong nhà kho mà đáp  là . Dù  cũng   đồ quá quý giá gì,  lẽ   chỉ  duy trì mối liên hệ  với con thôi.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-676.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sự lợi hại của Trần Phồn,  nhà họ Từ   . Với  lợi hại như ,  cần thiết  kết oán, nhưng cũng  cần  nịnh nọt. Cứ thế qua , duy trì liên lạc thông qua những món quà bình thường như  là  nhất.
 
 
--- Chương 410: Trần Phồn là một   bao che cho   ---
 
 
Mãi đến Tết Dương lịch, Trần Phồn vẫn  nhận  tin tức của Trình Tuế Ninh.
 
 
Trần Phồn bắt đầu lo lắng, liền thì thầm với Trình lão: “Thầy ơi, thầy  xem,  Tuế Ninh của con rốt cuộc    gì  ạ? Lâu như  ,  mới đến đó thì gọi cho con một cú điện thoại,  mà thoáng cái  mấy tháng trôi qua,  vẫn  thấy    cả?”
 
 
Trình lão   hề lo lắng: “Ta  giao ước với nó, nếu nó  chuyện gì, sẽ thông báo cho  qua một kênh khác. Vì   tin tức nào truyền về, chắc là   vấn đề gì.”
 
 
Trần Phồn bắt đầu tự suy diễn: “Thầy ơi, thầy  xem, liệu      thâm nhập  nội bộ địch  ? Một  lợi hại như  ,   kỷ luật mà  giải ngũ,   là đối tượng mà kẻ địch  lôi kéo. Hơn nữa, con    ,  đồng đội năm xưa mang tài liệu về cũng từng  nội gián ở đó.”
 
 
Trình lão  cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, bất đắc dĩ : “Phồn Phồn , những lời  là vi phạm thỏa thuận bảo mật đấy. Chúng  là   của Tuế Ninh,  suy nghĩ cho nó một chút.”
 
 
Trần Phồn bĩu môi: “Hừm, con cũng    từng gặp những  ở Tạng khu đó. Thầy ơi, con lén kể cho thầy  nhé. Hồi năm ngoái, ngay  khi thi xong, con đến Tạng khu thăm Diệp Du. Lúc Diệp Du và đồng đội đưa con  sân bay, bọn con  gặp cướp ở vùng hoang vắng. Giờ con nghĩ , chắc là nhờ tổ tiên Trần gia phù hộ, nên con và Diệp Du mới thoát chết. Thầy ơi, bộ tâm pháp mà ông ngoại dạy con, con chỉ phát hiện  những điều huyền diệu của nó khi ở Tạng khu. Cũng chính nhờ sự huyền diệu đó mà con mới thoát khỏi tay bọn cướp. Ba đứa bọn con đối đầu với mười mấy tên,  đó còn  cả một nhóm tiếp viện nữa đến.”
 
 
Trình lão  mà hồn vía lên mây, Trần Phồn tặc lưỡi: “Con nghĩ, Trần gia   hành thiện tích đức   bao nhiêu năm ,  nỡ  truyền thừa của Trần gia  đứt đoạn, càng  nỡ  mấy chồi non của Trần gia cứ thế mà gãy đổ, nên con mới  sinh  đấy ạ.”
 
 
Trình lão bật : “Nói   , hóa  con đang tự khen  đấy .”
 
 
“Con   tự khen . Tổ tiên Trần gia  để  cho con cháu những thứ   như . Con nghĩ,  Tuế Ninh nhất định sẽ tìm  thứ   cần tìm, rửa sạch nỗi nhục.”