Trần Phồn giơ cuốn sách khiến cô  đến mịt mù như sương như khói bên tay lên, uể oải : “Mấy hôm nay em đang  một cuốn sách, chữ nào em cũng , nhưng ghép  thì em   hiểu nó  gì. Em   qua một  , thấy   hiểu gì cả, bây giờ đang   thứ hai đây .”
 
 
“Thì  Phồn Phồn đang cố gắng học tập , nhưng cũng  chú ý kết hợp lao động và nghỉ ngơi chứ.”
 
 
Trần Phồn trở   dậy, hỏi Vệ Thừa: “Tết   định ăn Tết ở ?”
 
 
Vệ Thừa liền : “Ở đơn vị chứ, năm nay    kỳ nghỉ nào cả, qua Tết là  thể xin nghỉ về thăm em .”
 
 
Trần Phồn thở dài một : “Diệp Du cũng  về ăn Tết, năm nay nhà cửa khá thanh vắng, em   chút  quen.”
 
 
“Người   về , nhưng quà Tết của   thể về  mà,  gửi  , em ở nhà đợi nhé, hai hôm nữa chắc sẽ nhận .”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Phồn  hứng thú hỏi: “Anh còn chuẩn  quà Tết cho em nữa ? Là cái gì ?”
 
 
Vệ Thừa liền giữ bí mật: “Đợi đến lúc nhận  em sẽ . Người  đến, quà đến,  đủ tình nghĩa chứ?”
 
 
Trần Phồn lúc  vui vẻ hẳn lên: “Đủ tình nghĩa, đủ tình nghĩa. Em cũng chuẩn  cho  một ít đồ, nhưng đều là thuốc do chính tay em . Vốn định đợi các  về  chia cho mỗi  một phần, nhưng một hai   về thì thôi .”
 
 
Vệ Thừa vội vàng : “Anh  về  thì em  thể gửi cho  mà, ngày mai em  bưu điện gửi cho   ?”
 
 
Trần Phồn suy nghĩ một lát, : “Được thôi, em sẽ mua thêm đồ ăn ngon ở đây gửi chung cho .”
 
 
Hai  trò chuyện thêm vài câu  cúp điện thoại. Trần Phồn trong lòng nghĩ, một đôi nam nữ đang yêu, tốn nhiều tiền điện thoại như , mà chỉ  những lời vô vị như thế,    nhàm chán ?
 
 
Không nghĩ  thì  nghĩ nữa, dù  Trần Phồn cũng  thích chui  ngõ cụt. Cô điều chỉnh  tâm trạng,   cầm sách lên,  tiếp.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-681.html.]
Tô Di  sớm về Bến Hải . Việc học  quan trọng, gia đình cũng quan trọng. Cô và Diệp Thanh Minh là vợ chồng kết duyên muộn, hai  cũng tâm đầu ý hợp,  thể trò chuyện với . Mà Diệp Thanh Minh bây giờ cũng đang cần  chăm sóc. Tô Di  thời gian là  chạy về. Từ khi khai giảng đến giờ, chỉ  một cuối tuần tuyết rơi, đường cao tốc khó  nên cô mới  về Bến Hải. Ngoài , hầu hết các cuối tuần cô đều về Bến Hải, càng   đến kỳ nghỉ đông.
 
 
Sau khi Quan Tư Cẩn nhập học,  bé liền mang hành lý chuyển đến võ quán. Võ quán  ký túc xá riêng,  bé ở đó  vui vẻ, sáng tối cùng các sư   luyện công. Sau khi nghỉ đông,  bé còn đến thăm Trần Phồn, Trần Phồn phát hiện thể chất của  bé cải thiện  nhanh. Xem , nửa năm nay  bé cũng dồn hết tâm huyết, nghiêm túc luyện tập.
 
 
Nhà ít , dì Chu   về quê ăn Tết.  lúc Tô Hương Phụ  khi tham gia kỳ thi cao học năm nay,  tìm  một công việc gia sư,   sẽ dạy liên tục đến ngày 29 Tết, mùng Hai Tết  tiếp tục lên lớp.
 
 
Dì Chu buộc mấy chiếc túi dệt lên chiếc xe đạp sườn ngang mà bà thường ,  với Trần Phồn: “Sáng nay hai dì cháu   mua những thứ cần dùng về nhé,  dọn dẹp, 27 Tết  chiên đồ ăn Tết.”
 
 
Trần Phồn  bầu trời trong xanh bên ngoài, ngẩn ngơ: “Thời gian trôi nhanh thật đấy dì , một năm nữa  trôi qua .”
 
 
Dì Chu  : “  còn gì. Con bây giờ còn nhỏ,  thấy thời gian trôi quá nhanh . Đợi con qua tuổi ba mươi, con sẽ thấy thời gian trôi nhanh kinh khủng,  kịp cảm nhận gì, một năm  vèo cái qua .”
 
 
Trần Phồn  ha hả: “Dì ơi,   khoa trương như dì  chứ. Thời gian trôi nhanh đến mấy, thì chẳng  cũng  qua từng ngày một ?”
 
 
Dì Chu  Trần Phồn bằng ánh mắt của  từng trải, vẻ mặt đầy ý nghĩa sâu xa: “Phồn Phồn , một  thì  thấy , đợi kết hôn,  con , con thử xem sẽ .”
 
 
Trần Phồn chợt hiểu , hóa    con mới cảm nhận  . Cô cũng  để tâm, lắc lắc đầu: “Cái   vội. Đợi con kết hôn,  con  tính .”
 
 
Trên đường   đông, hai năm nay   lái xe  đường ngày càng nhiều. Trần Phồn và dì Chu đạp xe một đoạn thì    nữa, làn đường dành cho xe thô sơ   nhiều   xe đạp,    đành  xuống dắt bộ.
 
 
Trần Phồn  với dì Chu: “Dì ơi, đợi con đủ tuổi, con sẽ thi lấy bằng lái xe . Đến lúc đó, ở Cao Địa con  sắm một chiếc xe để ở cửa nhà , nếu   ngoài mua đồ,  sẽ lái xe.”
 
 
Dì Chu  tủm tỉm : “Được, đều  theo con. Con     .”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Chẳng trách con thích  chuyện với dì,  chuyện với dì trong lòng thật thoải mái. Con  con  thể lái xe, dì liền tin con  thể lái xe. Con  con  thể  gì đó, dì  bao giờ  con   . Dì ơi, dì là   tầm  nhất!”
 
 
Dì Chu lúc  bật  ha hả,  đến nỗi những  xung quanh đều  bà, khiến bà  chút ngại ngùng.