Khánh Lai gọi điện cho Trần Phồn mãi  , bèn gọi cho dì Châu. Biết Trần Phồn đến bệnh viện cứu Trình Tuế Ninh,  liền gọi cho Trình lão. Sau khi  rõ sự tình, Khánh Lai  thể  yên  nữa.
 
 
Vẫn  đến giờ tan  buổi chiều, Khánh Lai  những tập tài liệu  bàn, dứt khoát thu dọn  hết, ôm đến văn phòng của Diệp Bân.
 
 
Diệp Bân cũng bận tối mắt tối mũi, thấy Khánh Lai ôm tài liệu đến, vội vàng : “Cái     nhé,  bận  cũng bận,   lý nào mỗi năm  đều  thể về nhà ăn Tết sớm, còn  thì  ở công ty bận đến đêm Giao thừa. Các  ăn Tết,  cũng  ăn Tết chứ.”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khánh Lai  để ý lời của Diệp Bân, trực tiếp đặt tài liệu lên bàn  việc của Diệp Bân: “Anh Tuế Ninh gặp chuyện , Phồn Phồn  giúp Trình lão cứu , điện thoại thì  gọi .  gọi cho Trình lão, Trình lão  Phồn Phồn mệt quá nên cứ ngủ mãi.   yên tâm,   về.”
 
 
Diệp Bân  , liền thu dọn tài liệu  tay, chuyển những tài liệu Khánh Lai mang đến  gần: “Cậu mau về ,  chuyện gì thì gọi cho , chuyện công ty  đừng lo,  sẽ gánh vác.”
 
 
Khánh Lai cảm ơn: “Qua Tết  sẽ về sớm,  cứ yên tâm.”
 
 
Diệp Bân  đồng hồ,  với Khánh Lai: “Hai tiếng nữa  một chuyến bay  sân bay tỉnh thành,  giúp  đặt vé máy bay,   máy bay về .”
 
 
Khánh Lai đồng ý,  đầu về văn phòng của  thu dọn đồ đạc. Sau khi trường học nghỉ Tết,  ở trong phòng nghỉ của công ty, hành lý  dễ thu dọn, chỉ một chiếc vali đơn giản, kéo  ngoài.
 
 
Diệp Bân  đưa   sân bay, Khánh Lai  cho: “Tài xế taxi chạy còn nhanh hơn chúng ,  về ,  đến nơi sẽ gọi điện cho .”
 
 
Khánh Lai bắt taxi  sân bay, trực tiếp lấy vé máy bay,  thuận lợi lên máy bay. Mãi đến hơn tám giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay tỉnh thành, Khánh Lai bắt taxi thẳng đến bệnh viện phụ thuộc Đại học Y Dược Trung Quốc.
 
 
Trình lão  ngờ Khánh Lai  đến nhanh như : “Cháu  ở Bắc Kinh ? Sao về nhanh thế?”
 
 
Khánh Lai : “Vừa   một chuyến bay, cháu  máy bay về . Trình lão, hai  họ bây giờ thế nào  ạ?”
 
 
Trình lão : “Đều   , Phồn Phồn nghỉ ngơi  sức là . Còn về Tuế Ninh,   còn  tịnh dưỡng thật . Khánh Lai ,   thật sự quá nguy hiểm, 
 
 
 ngờ Tuế Ninh  thể kiên trì  về,  càng  ngờ Phồn Phồn  thể dùng châm pháp của gia tộc họ Trần chúng  để cứu  sống .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-686.html.]
 
Khánh Lai lúc  mới cảm thấy   mệt mỏi rã rời. Trình lão hỏi Khánh Lai  ăn cơm , Khánh Lai   ăn, nhưng vẫn kiên quyết   xem hai  vẫn đang   giường bệnh.
 
 
Trần Phồn đang tỉnh, thấy Khánh Lai về, cũng  ngạc nhiên: “Anh hai,  từ  trời rơi xuống .”
 
 
Khánh Lai  : “Anh đúng là từ  trời rơi xuống thật,   máy bay về gấp, thật sự  yên tâm về hai đứa.”
 
 
Trần Phồn liền bắt đầu cảm khái: “Có những  con  ngại hy sinh, đoàn kết yêu thương như chúng , hà cớ gì gia tộc họ Trần  thể hưng thịnh trở ? Anh hai, tương lai của gia tộc họ Trần  hy vọng .”
 
 
Vẫn còn đùa giỡn , chứng tỏ   còn vấn đề gì nữa . Khánh Lai hỏi Trần Phồn  ăn gì, Trần Phồn lúc  chẳng  ăn gì cả. Khánh Lai liền : “Anh về nhà nấu cháo kê cho em nhé, sáng nay em   là hôm nay dì Châu dẫn    đồ ăn Tết ? Anh mang gà rán, chả sen chiên qua cho em nhé?”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Em lúc    ăn đồ nhiều dầu mỡ,  về nhà xào cho em một đĩa khoai tây sợi , em  ăn món đó.”
 
 
Khánh Lai   xem Trình Tuế Ninh. Trình Tuế Ninh bây giờ  thể ăn gì cả, thậm chí còn   , chỉ  yếu ớt với Khánh Lai.
 
 
Khánh Lai ghé sát  tai Trình Tuế Ninh, thì thầm: “Em về ,  chuyện gì chúng  cùng giải quyết,  đừng lo lắng,  chuyện  em lo.”
 
 
--- Chương 417 Đêm khuya   đến ---
 
 
Trong phòng bệnh của Trần Phồn  một chiếc giường phụ, Trình lão liền  đó nghỉ ngơi.
 
 
Trần Phồn thấy Trình lão vẻ mặt mệt mỏi, liền : “Thầy ơi,  là thầy về nhà nghỉ ngơi  ạ, ở đây  con .”
 
 
Trình lão  đồng ý: “Ta    thể   chứ, cháu trai của    phẫu thuật, học trò của  mệt đến mức   giường,  dù  về nhà cũng  ngủ  .”
 
 
Trần Phồn liền : “Anh hai của con về , con  yên tâm . Thầy ơi, con  cho thầy  nhé, chỉ cần   hai của con ở đây, con   bất kỳ nỗi lo lắng nào về  cả. Anh hai của con là  con từng gặp  việc chu đáo nhất, chỉ cần   , thầy đừng lo lắng bất cứ điều gì.”
 
 
Trình lão từ từ  dậy,  với Trần Phồn: “Anh hai của con đó, là đứa trẻ  ông ngoại của con đích  nuôi dạy lớn lên. Năm đó thế hệ chúng , bất kể là thiên phú  cách đối nhân xử thế, ông ngoại của con đều là  giỏi nhất. Sau  ông ngoại của con kiên quyết   nước ngoài học Tây y,  nhiều trưởng bối trong gia tộc  đồng ý,  rằng gia tộc họ Trần chúng  là thế gia Trung y, tại     học những thứ của bọn Tây lông đó.”