Một  chuyện, Khánh Lai và những  khác  , nhưng ở cấp bậc của bác cả nhà họ Diệp, hẳn là  thể   vài tin đồn.
 
 
Diệp Thanh Minh   úp mở, nhưng bác cả nhà họ Diệp  hiểu rõ, ông  với Diệp Thanh Minh: “Chuyện  khó  lắm,  dính líu  thì đừng bận tâm. Trong dịp Tết đừng   nhiều, cũng đừng hỏi thăm lung tung.”
 
 
Diệp Thanh Minh  ngờ tình hình  căng thẳng đến , trong lòng  nghĩ: "Con gái  đúng là một  tài giỏi,  ngờ  vô tình dính dáng đến một sự kiện  cấp độ bảo mật cao như thế."
 
 
Ngày hai mươi chín, Diệp Thanh Minh đến Trần Điền viếng mộ bố vợ. Sau khi về xử lý xong công việc, đến ngày ba mươi, ông và Tô Di ăn trưa xong mới cùng lái xe về tỉnh thành.
 
 
Khi nghỉ ngơi tại một trạm dịch vụ, Diệp Thanh Minh  vệ sinh thì  ngờ  gặp
 
 
Khâu Trường Phong.
 
 
Không ngờ  gặp  ở đây, Khâu Trường Phong cũng đang về quê ăn Tết. Quê   là một ngôi làng nhỏ thuộc một huyện  Bến Hải. Mẹ già của      đưa  cùng. Những năm , Tết thường  về quê, nhưng năm nay nhà cũ  sửa ,  già của   nhất quyết  về quê ăn Tết, Khâu Trường Phong chỉ đành thuận theo ý , về cùng ăn Tết.
 
 
Hai  đồng nghiệp cũ  ở bãi đậu xe, mỗi  châm một điếu thuốc,  hút  trò chuyện vài câu.
 
 
Cả hai đều  vội về nhà, chào tạm biệt  lên xe riêng. Sau khi  cùng một hướng một đoạn, xe của Khâu Trường Phong xuống cao tốc, còn Diệp Thanh Minh thì tiếp tục  thẳng.
 
 
Vợ con Khâu Trường Phong  về quê. Là một lãnh đạo chủ chốt,    tiện về sớm, nên ở  văn phòng đến trưa, ăn cơm trưa ở căn tin xong mới bảo Tôn Hồng Anh lái xe đưa  về quê.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lúc nãy Tôn Hồng Anh vẫn ở trong xe, cô   xuống xe chào Diệp Thanh Minh. Đợi Khâu Trường Phong lên xe, cô  lái xe theo  xe của Diệp Thanh Minh.
 
 
Tôn Hồng Anh  chiếc xe SUV phía , hỏi Khâu Trường Phong: “Vừa nãy hai   chuyện gì ?”
 
 
Khâu Trường Phong thản nhiên : “Chúng     cùng đường, gặp mặt thì  gì để  chứ? Chẳng qua là  mấy câu xã giao thôi. À mà,   cô  đơn thuốc của con gái Diệp Thanh Minh  hiệu nghiệm  ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-690.html.]
Tôn Hồng Anh gật đầu: “  ạ,   thấy gần đây da em  hơn  nhiều ? Không chỉ da mặt mà da   cũng săn chắc hơn hẳn.”
 
 
Khâu Trường Phong  đầu  Tôn Hồng Anh, gật đầu: “Trông cô quả thật   hơn nhiều.”
 
 
“Con bé đó, đừng thấy còn nhỏ mà xem thường, cũng  bản lĩnh thật đấy, chỉ là tính khí  . Lần  đối đầu với con trai út của lão Từ,   vợ chồng lão Từ  đưa thằng con  nứt xương cụt đến xin .”
 
 
Khâu Trường Phong  lạnh: “Con nhà tông  giống lông cũng giống cánh. Cô  thấy Diệp Thanh Minh cũng    dễ  chuyện ?”
 
 
Tôn Hồng Anh   gì. Năm đó, đáng lẽ Khâu Trường Phong  thể ở  Bến Hải. Anh   gây dựng ở Bến Hải bao nhiêu năm, nền tảng vững chắc, chỉ cần cho   vị trí đó,    dễ đạt  thành tích. Chỉ tiếc là nhiều công việc    cuối cùng  thành công cốc,  nền cho Diệp Thanh Minh. Bến Hải giờ đây công tác kinh tế  hàng đầu  tỉnh, điều    Khâu Trường Phong  thể  hận  chứ?
 
 
Nghĩ đến cục diện mãi  thể  đổi, Khâu Trường Phong bỗng nổi một cơn giận vô cớ. Thành phố cấp địa khu mà   đang  việc là một khu vực cũ, nền tảng kinh tế yếu kém, vị trí  thuận lợi,   cơ sở công nghiệp nào. Anh   đến đó một thời gian dài, mời  nhiều tập đoàn đến đầu tư, nhưng tiếc là vì vị trí địa lý,  lượng  đầu tư hoặc xác nhận đầu tư chỉ đếm  đầu ngón tay.
 
 
Tôn Hồng Anh đương nhiên hiểu tâm trạng của Khâu Trường Phong lúc , liền : “Anh Khâu,  là chúng  lên Kinh Thành tìm
 
 
vài chuyên gia đến giúp chúng  nghĩ cách . Không   nơi đều phù hợp để phát triển công nghiệp.”
 
 
Khâu Trường Phong mệt mỏi : “Không phát triển công nghiệp thì    thành tích ? Hồng Anh, tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một cán bộ bây giờ chẳng  là tốc độ phát triển kinh tế ? Cả tỉnh  bao nhiêu thành phố cấp địa khu,  khác phát triển kinh tế , tại  chúng    phù hợp?”
 
 
Tôn Hồng Anh cũng  hiểu những vấn đề , nhưng cô   rằng, vì nhiều tập đoàn lớn, công ty lớn từ chối đến đầu tư  nơi , điều đó chứng tỏ nơi đây  phù hợp cho sự phát triển của họ. Đã  phù hợp để phát triển công nghiệp, liệu  con đường nào khác để  ?
 
 
Khâu Trường Phong uể oải tựa  lưng ghế: “Thôi  , thôi . Tết nhất đến nơi , chúng  đừng  những lời xui xẻo  nữa. Lần   về, ăn bữa cơm giao thừa với gia đình xong là  vội vàng   ngay trong đêm. Lúc đó  sẽ nhờ  khác đưa  , cô cứ về nhà ăn Tết, ở nhà thêm vài ngày.”
 
 
Tôn Hồng Anh liền : “Em đến đón  nhé, em về nhà cũng   ý nghĩa gì, chỉ cần tiền của em đến, em  đến   cũng  quan trọng.”
 
 
--- Chương 420 Trần Phồn  tay bảo vệ  nhà ---
 
 
Tiếng pháo lẹt đẹt bên ngoài khiến Trần Phồn cảm nhận   khí Tết.