Trình Tuế Ninh đành  đồng ý. Thấy trời  còn sớm, Trình Tuế Ninh  về phòng khách ở sân  để nghỉ ngơi, còn Trần Phồn thì  thư phòng, bắt đầu nhắn tin cho  nhà báo tin   về đến nhà.
 
 
Vệ Thừa tối nay  khi nhận  tin nhắn của Trần Phồn " em ơi, tớ cuối cùng cũng tái xuất giang hồ " thì lập tức gọi điện cho Trần Phồn.
 
 
Trần Phồn vui vẻ bắt máy: "Điện thoại  ở bên cạnh , thật hiếm ."
 
 
Tiếng  trầm thấp của Vệ Thừa thoát  từ ống  điện thoại: " , hiếm khi tối nay tớ cầm điện thoại mà   nhắn tin cho tớ. Phồn Phồn, tớ  lâu lắm    thấy giọng  ."
 
 
Trần Phồn chỉ cảm thấy vài câu   khiến lông tơ  gáy cô dựng  lên, cô  khan hai tiếng  mới : "Tớ cũng . May mà  chuyện đều qua . Tớ kể cho   , tớ với  Tuế Ninh  từ nhà Thẩm An Ninh về. Tối nay chúng tớ đến thăm bố của Thẩm An Ninh, bác Thẩm là lãnh đạo phụ trách sắp xếp nhân sự ở đơn vị  Tuế Ninh. Bác   hứa sẽ sắp xếp  Tuế Ninh  đồn cảnh sát gần nhà tớ."
 
 
Vệ Thừa trong lòng chua chát, nhưng    thể  gì, chỉ đành : "Cậu  chuyện gì khó xử thì cứ  với tớ, tớ sẽ nhờ  Lưu giúp ."
 
 
Anh Lưu chính là thư ký của Chu Trọng Sơn. Trần Phồn vội vàng từ chối: "Không cần ,  cần . Chuyện nhỏ  tớ còn chẳng để bố tớ  mặt, tự tớ cũng giải quyết  thỏa . Cậu  tin  năng lực của tớ chứ."
 
 
Vệ Thừa ở đầu dây bên   ha hả,   hình dung  trong đầu dáng vẻ Trần Phồn ngẩng cao đầu, đầy tự hào.
 
 
Trần Phồn cũng  hai tiếng  mới : " mà  chuyện cuối cùng cũng qua . Anh Tuế Ninh nhà tớ hai năm nay thật sự  khó khăn, may mà bây giờ cuối cùng cũng chờ  mây tan thấy trăng sáng, tuy rằng   suýt chút nữa thì  trở về ."
 
 
Trần Phồn nhớ đến Vệ Thừa cũng    nhiệm vụ, vội vàng : "Vệ Thừa ,    cũng  chú ý an  đó nha. Thuốc tớ đưa cho ,  đừng ngại phiền, sắp   nhiệm vụ thì cứ
 
 
...mang theo, đặc biệt là Bồi Nguyên Đan, đều   từ những dược liệu  quý. Bây giờ  một  dược liệu khó tìm lắm, tớ còn sợ  ngày tớ    viên đan  nữa đó."
 
 
Vệ Thừa đảm bảo với Trần Phồn: "Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ  lời . Cậu bảo tớ mang theo thì tớ nhất định sẽ mang theo."
 
 
Lời hứa của Vệ Thừa khiến mặt Trần Phồn nóng bừng, tim đập thình thịch. Cô sờ lên mặt, ngượng ngùng : "Cũng  còn sớm nữa,  mau  nghỉ . Có chuyện gì thì nhắn tin, gọi điện cho tớ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-699.html.]
 
Cúp điện thoại, Vệ Thừa cầm điện thoại tự   một lúc lâu, thấy trời thật sự  còn sớm nữa thì  vệ sinh cá nhân  nghỉ ngơi.
 
 
Trần Phồn  nửa tháng  mới trở  trường. Lý do xin nghỉ của Trần Phồn là theo ông Trình  tham gia một nhiệm vụ nào đó. Khi thấy Trần Phồn   lớp học, những   quan hệ  trong lớp liền xúm  hỏi Trần Phồn   . Trần Phồn đều dùng lý do bảo mật    để từ chối.
 
 
Thích nghi mấy ngày, cuối cùng cũng  quen  với cuộc sống thường ngày.
 
 
--- Chương 426 Quan điểm tình yêu của Trần Phồn ---
 
 
Khánh Lai  tiến cử thẳng lên học thạc sĩ tại trường.
 
 
Sau kỳ nghỉ hè,  sẽ tiếp tục ở  Kinh Thành học thạc sĩ. Trần Phồn Tết  về Trần Điền thắp hương cho ông ngoại, vẫn luôn cảm thấy vướng bận. Vừa  đến Tết Thanh Minh,  khi bàn bạc với Khánh Lai, Khánh Lai quyết định về một chuyến, hai  em sẽ về Trần Điền tảo mộ.
 
 
Khánh Lai bay về, tối hôm  về đến, sáng sớm hôm , trời còn  sáng, Khánh Lai  lái xe chở Trần Phồn lên đường cao tốc về Hưng Long.
 
 
Trần Phồn  Khánh Lai với ánh mắt kiên nghị, luôn  thẳng về phía , hỏi : "Anh hai,  sắp  nghiệp đại học , tính tuổi thì cũng gần hai mươi ba ,  bạn gái  ạ?"
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khánh Lai liếc  Trần Phồn một cái, thờ ơ : "Anh cả ngày bận đến nỗi ngủ còn  đủ giấc, lấy   thời gian mà hẹn hò bạn gái?"
 
 
Trần Phồn lo lắng : "Anh Hai ,   tay chậm , lỡ cô gái    khác cướp mất thì ? Chuyện học hành của chúng    thật , sự nghiệp   thật , nhưng đại sự cả đời cũng  thể trì hoãn ."
 
 
Khánh Lai  lắc đầu: "Em  xem  em  thích xen  chuyện của  khác thế? Chuyện công việc của  Tuế Ninh em cũng quản, đại sự cả đời của  em cũng  buông tha. Anh còn  hỏi em đấy, em với Vệ Thừa   đang yêu  ?"
 
 
Trần Phồn thẳng thắn : " thế, bọn em đang yêu  đây. Vệ Thừa  ,  trai, nhân cách cũng , năng lực  việc cũng , còn xứng đôi với em nữa chứ."
 
 
Câu cuối cùng khiến Khánh Lai sặc nước bọt, ho sù sụ. Ho xong,  mới : "Phồn Phồn , giờ  thấy việc ông ngoại dạy dỗ em thật sự cũng  mặt trái đấy.  là với tính cách , em   cũng tự nhiên thoải mái, nhưng là con gái, đối với chuyện , chúng   nên thể hiện một chút vẻ e thẹn  nhỉ?"