"Bố ơi, bố   , con thèm nhất là tài nấu nướng của chú Mã đấy. Mấy món ăn ở cái căn cứ gì đó , khó ăn kinh khủng. Hồi mới đến, bánh màn thầu  nở bung ,   ông đầu bếp nghĩ gì mà   thể  bánh màn thầu nở hoa . Sau  con đành phản ánh chuyện  với cấp  của  Tuế Ninh, may mà về  món ăn cũng dễ nuốt hơn một chút."
 
 
Diệp Thanh Minh     Trần Phồn kể những chuyện  thể kể, đũa trong tay  cũng  ngừng, liên tục gắp thức ăn cho Trần Phồn.
 
 
--- Chương 427: Tốt nghiệp là chia ly cả đời ---
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Buổi chiều, Khánh Lai dẫn Trần Phồn  ngoài mua thức ăn. Tối đó, Diệp Thanh Minh về nhà,  bàn ăn  bày đầy những món nóng hổi.
 
 
Diệp Thanh Minh đặt cặp công văn xuống, vui vẻ : " là   mấy đứa mới  đấy, mới một buổi chiều mà    nhiều món thế . Ồ, còn  gà rán nữa , món  mới chiên  ?"
 
 
Trần Phồn gật đầu: " thế ạ,  Hai mới chiên đấy. Ở chợ   bán gà trống nhà tự nuôi,  Hai liền mua một con về. Phải  thật là gà rán nhà  ngon nhất, gà của nhà  khác    vị  ."
 
 
Tô Di từ tủ rượu lấy  một chai rượu trắng và một chai rượu vang: "Tối nay chúng  uống một chút nhé."
 
 
Trần Phồn   gì, cô còn  đủ tuổi trưởng thành,   phép uống rượu, chỉ đành  Diệp Thanh Minh rót cho   và Khánh Lai mỗi  một chén rượu trắng, còn Tô Di tự rót cho  một ly rượu vang. Bốn   uống rượu  trò chuyện.
 
 
"Thẩm Thanh Lâm gọi điện cho em,  Phồn Phồn dẫn Tuế Ninh về nhà họ, cả gia đình họ đều  thích Phồn Phồn."
 
 
Trần Phồn  tự hào: "Đó là điều đương nhiên, cũng  xem em là ai chứ. Em chính là Trần Phồn,  gặp  yêu, hoa gặp hoa nở mà."
 
 
Mấy  đều bật , Tô Di : "Mẹ nuôi của con bảo với  là phu nhân của Thẩm Thanh Lâm thường xuyên gọi điện cho bà , hẹn bà  tìm con. Mẹ nuôi của con sợ ảnh hưởng đến việc học của con nên cũng  dám thường xuyên dẫn bà  đến nhà."
 
 
Trần Phồn gật đầu: "Con   với  nuôi , mười  thì cứ dẫn  ba bốn  là . Thật  ở nhà đều là dì Châu bận rộn lo liệu, con cũng  cần tự  nấu nướng tiếp đãi họ, chỉ là  ở bên cạnh  chuyện phiếm, cũng mệt lắm ạ."
 
 
Lúc , Diệp Thanh Minh đặt đũa xuống,  với Trần Phồn: "Anh Tuế Ninh của con   cũng lập  công lớn, chỉ là vì một  lý do mà công lao   thể công bố, thật là thiệt thòi."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-701.html.]
 
Trần Phồn lắc đầu: "Bây giờ   vẻ là thiệt thòi, nhưng    con đây ? Đến lúc  thể công bố, con sẽ  tìm  đòi tiền. Người nhà  tuyệt đối  thể chịu thiệt thòi ."
 
 
Diệp Thanh Minh  lắc đầu: "Con đúng là, sắp thành 'quỷ kiến sầu'  đấy."
 
 
Trần Phồn  để tâm: "Chỉ cần   chịu thiệt là , họ  gọi gì thì cứ gọi.     Tuế Ninh suýt chút nữa là mất mạng , hơn nữa cấp  của  Tuế Ninh ở tỉnh  cũng   mối quan hệ nào quá mạnh. Bố của Thẩm An Ninh   sẽ là chỗ dựa của  Tuế Ninh ở đơn vị họ. Chỉ cần bố của Thẩm An Ninh  gục ngã,  Tuế Ninh của con sẽ   nâng đỡ."
 
 
Diệp Thanh Minh vẫn  lắc đầu: "Con bé , vẫn còn nhỏ quá, một  vấn đề con chỉ  thấy bề nổi thôi. Thôi  ,  Tuế Ninh của con còn nhiều điều cần  trưởng thành lắm, con  để   tự  tìm cách, đừng cứ mãi nghĩ hộ  ."
 
 
Trần Phồn gật đầu: "Đạo lý  con hiểu mà. Con chỉ dẫn  Tuế Ninh   quen với bố của Thẩm An Ninh thôi. Đến đơn vị mới, nếu   một chỗ dựa đáng tin cậy thì"
 
 
"  sẽ    bắt nạt ?"
 
 
Lần  đến cả Khánh Lai cũng bật  theo. Trần Phồn  bận tâm họ  gì, chỉ cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
 
 
Thời gian thực  trôi qua  nhanh, chẳng mấy chốc, Trần Phồn  cởi bỏ áo khoác dày, mặc một chiếc sơ mi dài tay đạp xe   phố.
 
 
Bước sang tháng Sáu,  khí trong trường học dần tràn ngập nỗi buồn ly biệt.
 
 
Sở Thanh Tùng  bò  cửa sổ,  những  đang chụp ảnh bên ngoài sân trường,  với Trần Phồn: "Em xem những  đang chụp ảnh trong sân ,   ,  nhiều   khi rời khỏi đây thì  bao giờ   nữa. Một  bạn học,  khi chia tay, thì  bao giờ gặp . Cũng   liệu bọn ,  khi  nghiệp  như  ."
 
 
Trần Phồn đang tranh thủ thời gian giải lao để  bài tập,  thấy lời của Sở Thanh Tùng, cô  ngẩng đầu lên mà : "Bọn  còn đỡ hơn chút,  khi  nghiệp thì thường  hệ thống y tế. Các bạn học trường khác,  khi  nghiệp thì  đủ  ngành nghề, cơ hội gặp mặt càng ít hơn, đó mới đúng là  nghiệp xong sẽ  bao giờ gặp ."
 
 
Sở Thanh Tùng thở dài một tiếng: "Đời   mà, tràn ngập những cuộc chia ly."
 
 
Một  bên cạnh cất tiếng ngâm nga đầy cảm xúc: "Thầm lặng là tiếng tiêu ly biệt, ve sầu hạ cũng vì  mà im bặt, im bặt là Cầu Khang đêm nay."