Hứa Nặc đút nước cho Mễ Na: "Mễ Na,  là chúng   . Ở đây nguy hiểm quá, em  dám ở  nữa ."
 
 
Mễ Na   gì, Hứa Nặc liền : "Em bảo Xuân Hoa ngày mai đưa chúng   sân bay, em sẽ đưa cô về nhà, em bảo đảm  đường  bình an vô sự."
 
 
Trong lòng Phùng Xuân Hoa cũng đang dồn nén một nỗi bực bội. Bạn gái  đường xa đến, nửa năm hơn mới gặp mặt, kết quả   rời , dù là ai cũng sẽ cảm thấy  vui.
 
 
--- Chương 436: Năng Lực Của Trần Phồn ---
 
 
Vệ Thừa  hỏi Trần Phồn  khống chế mấy   bằng cách nào. Ngay cả khi hai  cùng truy đuổi, với những động tác nhanh nhẹn của Trần Phồn, Vệ Thừa   rằng Trần Phồn bây giờ   đổi  nhiều so với lúc  mới quen cô.
 
 
Vệ Thừa   nguyên nhân nào  khiến Trần Phồn  sự  đổi . Anh thậm chí còn cảm thấy  chút thất bại, rõ ràng  luôn nghĩ   giỏi giang, nhưng kết quả   bằng bạn gái .
 
 
Người của đơn vị đến  nhanh, trực tiếp đưa những   . Còn về phần Vệ Thừa và nhóm của , thì họ bảo Vệ Thừa đưa tất cả   về.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn vẫn  ở ghế phụ lái, chiếc xe chạy  con đường gập ghềnh. Trần Phồn liền  với Vệ Thừa: "Một nơi  như thế  mà đường   khó khăn, khiến   đến một     đến  thứ hai, đây cũng là một mất mát  lớn."
 
 
Vệ Thừa : "Con đường    chắc sẽ  sửa  thôi, chỉ là   khi nào. Về  chúng   quán ăn  phố ăn cơm nhé,  một nhà hàng  món ăn  ngon."
 
 
Trần Phồn vui vẻ đồng ý: "Được thôi, đến những nơi khác  thì  thưởng thức ẩm thực đặc trưng của từng vùng chứ. Đừng thấy nơi  nhỏ,   món ăn ở đây   ngon."
 
 
Hứa Nặc    gian nhỏ  trở nên lạnh lẽo, liền hỏi Trần Phồn: "Trần Phồn, em   nhiều nơi  ?"
 
 
Trần Phồn  đầu , tiếc nuối : "Trước đây em   học, nên    nhiều nơi.  em  từng đến vùng Tạng, thấy  núi tuyết. Sau   cơ hội, em   đây  đó nhiều hơn."
 
 
Thấy Vệ Thừa, Trần Phồn   với Hứa Nặc: "Vệ Thừa   nhiều nơi lắm, em  xem  nhiều ảnh   chụp ở các nơi ."
 
 
Vệ Thừa  : "Anh còn nhớ hồi kỳ nghỉ hè lớp Mười của em ? Năm đó  trai thứ hai của em thi đại học, đang đợi kết quả. Anh  du lịch về  đến tìm các em, em còn    thời gian  chơi, bảo   chơi thì chụp nhiều ảnh về cho em xem, để em xem ảnh, tìm cảm giác như đang ở đó, thì coi như em    chơi ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-714.html.]
 
Trần Phồn bâng khuâng: "Chuyện  là từ mấy năm  . Hồi đó em còn  từng nghĩ  sẽ đến vùng Tạng,   thể đến  Tây Bắc nữa."
 
 
Vệ Thừa : “Đời   mấy khi dễ dàng,  thời gian  thì cứ  đây  đó cho .”
 
 
Phùng Xuân Hoa  : “Nghe hai   chuyện cứ như vợ chồng già .”
 
 
Vệ Thừa  đáp: “Chúng  quen  nhiều năm , thành  cứ  chuyện là    thấy như thể  sống chung  lâu  .”
 
 
Mễ Na ngẩng đầu  kính chiếu hậu một cái, từ vị trí   thể thấy hai   phía . Sự ăn ý khi Vệ Thừa và Trần Phồn   mỉm  khiến Mễ Na cảm thấy, giữa họ,  còn chỗ cho bất kỳ ai khác nữa.
 
 
Xe về đến doanh trại, Chu Hoành Xương  đợi sẵn. Thấy Vệ Thừa,  liền : “Cậu mau   bản tường trình sự việc. À, đúng , còn hai đồng chí nữ  cũng cần hợp tác.”
 
 
Trần Phồn đương nhiên   vấn đề gì. Mễ Na lúc  vẫn còn run lẩy bẩy, Phùng Xuân Hoa và Hứa Nặc mỗi  một bên đỡ cô   về phía tòa nhà văn phòng.
 
 
Đã   đợi sẵn họ. Nhìn thấy Trần Phồn,  ai tin  rằng cô gái nhỏ    thể nhảy lên xe, một  chế ngự mấy  đàn ông  xe. Mấy gã đàn ông đó cao lớn vạm vỡ,  qua   chẳng  loại lương thiện gì,  mà Trần Phồn  chế ngự  họ.
 
 
“Đồng chí Trần Phồn, tên lái xe đó  trật khớp tay, bác sĩ phòng y tế của chúng    nắn  . Có thể phiền cô giúp   nắn  ?”
 
 
Trần Phồn tỏ ý  thành vấn đề. Vệ Thừa liền  cùng Trần Phồn đến nơi giam giữ mấy  đó. Tên lái xe  thấy Trần Phồn, mặt mày đầy vẻ kinh hãi. Trần Phồn khinh thường đá đá cái ghế tên đàn ông đang : “Lúc ở  xe hung hăng lắm mà? Không  còn   là một con nhóc  thể bán  khối tiền ? Sao bây giờ  sợ  đến thế?”
 
 
Tên đàn ông lẩm bẩm trong miệng: “Cô   , cô là quỷ dữ, cô   .”
 
 
Trần Phồn mặc kệ  lảm nhảm, kéo tay tên đàn ông, dùng một chút sức,  liền rên la thảm thiết.
 
 
Tiếng kêu thảm thiết của tên đàn ông khiến   dựng tóc gáy. Trần Phồn mặt  biến sắc nhấc cánh tay còn  của  lên,  dùng thêm một chút sức. Vệ Thừa  thấy một tiếng “rắc”,  đó Trần Phồn liền buông tay tên đàn ông ,  một tiếng “xong ”  lùi sang một bên.
 
 
Tên đàn ông đau đến mức mồ hôi ướt đẫm chiếc áo phông cộc tay. Trần Phồn nhếch mép: “Chỉ  tí bản lĩnh  mà cũng dám giương oai  mặt .”