Trần Phồn khẽ lắc đầu: “Chị Na, tối nay em vẫn  nên uống quá nhiều thì hơn, em sợ em uống say , lúc châm kim tay sẽ run.”
 
 
Đầu óc Vu Hải Na  kịp phản ứng, còn Tô Hương Phụ thì mày mắt cong cong,   nhưng  ngại,  cho nhan sắc tám phần của cô tự nhiên tăng lên mười phần.
 
 
Tô Ngọc Hành  ăn vài xiên thịt nướng, Trần Phồn đưa cho  một nắm lạc và đậu tương luộc: “Ăn nhiều cái  , ăn ít thịt thôi.”
 
 
Tô Ngọc Hành nhún mũi: “  mùi thơm lắm ạ.”
 
 
Trần Phồn : “Vài ngày nữa chị sẽ tự nướng thịt ở nhà, lúc đó để cô Tô dẫn em đến ăn nhé? Đồ  tự   sạch sẽ  vệ sinh, chị còn nấu thêm  giải ngấy, kiện tỳ vị, uống  bụng còn thấy dễ chịu.”
 
 
Tô Ngọc Hành gật đầu mạnh: “Chị Trần Phồn, chị đừng quên em nhé.”
 
 
Trần Phồn  : “Sẽ  quên em . Em yên tâm , nhưng tối về nhà, em nhớ uống nhiều nước ấm, nếu thấy bụng  thoải mái thì uống thuốc bổ  dày nhé.”
 
 
Hai  cúi đầu  chuyện, Trần Phồn chợt  thấy   ở bàn bên cạnh : “Chào các chị, em ở bàn ,  cả bọn em  thích chị gái , bọn em  thể ghép bàn  ạ?”
 
 
Trần Phồn chợt ngẩng đầu lên, liền thấy bên cạnh Tô Hương Phụ và Vu Hải Na  một thanh niên mặc áo ba lỗ. Cậu  trông chừng hai mươi tuổi, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn,    công việc tay chân thì cũng là  tập võ.
 
 
Vu Hải Na ngẩng đầu lên, nheo mắt đánh giá  trai trẻ  bên cạnh, một lúc lâu , bật  hai tiếng: “Cậu em  trông   trai lắm, chiều cao cũng  , haiz,   tìm một   hơn Trần Cương,  mãi mà  tìm  nhỉ.”
 
 
Chuyện của Trần Cương, Tô Hương Phụ đều , lúc   Vu Hải Na nhắc đến, liền vội vàng ngăn : “Hải Na,  say , đừng  nữa.”
 
 
Vu Hải Na hất tay Tô Hương Phụ : “Ai   say? Mình  say ,  mới uống  bao nhiêu? Nhiều nhất là hai cân bia, đây   tửu lượng của . Trần Phồn, Trần Phồn,  đừng hóng hớt nữa,  gọi thêm bia cho chị,  là bia tươi lạnh cóng .”
 
 
Trần Phồn  vui : “Chị  uống bao nhiêu  mà còn  uống nữa? Không thể uống thêm  nữa,  thôi, chúng   về nhà .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-738.html.]
 
Chàng trai trẻ vội vàng : “Ấy  , đừng  vội,  cả bọn em thật sự  thích chị gái ,   quen với chị .”
 
 
Thấy  trai chỉ  Vu Hải Na, Trần Phồn gật đầu: “Ừm,  cả của  quả thực   mắt ,  để ý đến chị Na của chúng .  bây giờ chị  say ,   quen thì đợi chị  tỉnh rượu   chuyện .”
 
 
Chàng trai trẻ khó xử  đầu  về phía bàn của họ. Trần Phồn liền , đây chỉ là một tên lính tiên phong,   thể quyết định là bàn phía  .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Vu Hải Na  say, Trần Phồn cũng  dám để cô   giao thiệp với những  đó, chỉ đành tự   dậy, cầm ly rượu của   đến bàn bên cạnh, giơ ly rượu trong tay lên về phía  đàn ông trông hung dữ  ở vị trí chủ tọa: “Anh cả , thật sự xin , chị  uống say , tửu lượng   lắm,  sợ  mất lòng , chuyện hôm nay cứ bỏ qua , chúng   duyên,   gặp .”
 
 
Người đàn ông đó còn   gì, một   bên cạnh   vui : “Cô bé , cô là đang coi thường  cả của chúng  đấy ?”
 
 
Trần Phồn xua tay: “Lời     , là   đấy nhé. Chính vì  tôn trọng  cả đây, nên mới đích  đến xin . Anh  xem,   đến  dùng thể diện của  cả để chụp mũ , cái thói    .”
 
 
Mấy  đó  ngờ Trần Phồn   miệng lưỡi sắc bén như , nhất thời      cho .
 
 
Ai ngờ,  đàn ông đó  khẽ  thành tiếng: “Cô bé , lá gan hơn  đấy. Hay là,
 
 
 xuống đây chúng  uống vài ly?”
 
 
Trần Phồn  đồng hồ, thời gian còn sớm, nếu  uống hai ly , e rằng sẽ gây  nhiều chuyện hơn.
 
 
Trần Phồn vẫy tay về phía bàn : “Tô Ngọc Hành, em mang chai bia của chị qua đây, chị sẽ uống hai ly với  cả .”
 
 
Có  bên cạnh : “Bàn bọn      bia, cô còn  uống của , cô là đang coi thường ai đấy?”
 
 
Trần Phồn  nghiêm túc : “Nói đến đây,    rõ với mấy  cả đây . Ra ngoài xã hội, điều quan trọng nhất là gì? Quan trọng nhất chính là danh tiếng.  mà, danh tiếng của một  ,   tự họ  hư, mà là   khác  hư. Cứ như việc chúng   đây uống rượu,  là một cô gái, các  là một bàn đầy đàn ông, lỡ như,    các    mắt,    danh tiếng của các , cố ý bỏ thuốc  rượu của các , mượn tay các , để  uống ,  vì uống  rượu của các  mà xảy  chuyện, thì trách nhiệm là của ai? Anh cả ,   của các  cũng là của các . Hệt như bùn vàng rơi  đũng quần,   thế  cũng là thế  . Các   xem,   cái lý  ?”