Trần Phồn  cơ thể béo ú như quả bóng của Phùng Vân Ba vì ăn uống vô độ, liền : "Thế  , em sẽ pha cho  mấy thang  thuốc ngâm nước uống. Anh uống xong sẽ đào thải khí bẩn trong cơ thể  ngoài. Giờ  quá béo ,   mấy bước  thở hổn hển, lâu dần sẽ    cho sức khỏe. Anh nghĩ xem, giờ tình hình ngày càng  ,   sẽ  thêm nhiều chính sách kiếm tiền  ban hành. Công ty của  giờ ở tỉnh thành cũng  tiếng tăm , tương lai xán lạn. Nếu   một cơ thể khỏe mạnh, tất cả những điều  đối với  thì còn ý nghĩa gì?"
 
 
Phùng Vân Ba tinh thần chấn động, lập tức nghĩ đến một vấn đề:  , cơ thể hỏng , tiền kiếm  ,   cơ hội tiêu xài,  thể tận hưởng cuộc sống tươi , thì  ý nghĩa gì chứ?
 
 
Phùng Vân Ba vội : "Vậy   cùng em về nhé,  xem em lái chiếc xe  thế nào, chỗ nào   thì chúng  sửa chữa cho ."
 
 
Trần Phồn  : "Chiếc xe  em sẽ mượn lái mấy tháng,  khi quen , em sẽ tự mua một chiếc xe. Em và Vệ Thừa  bàn , sẽ mua một chiếc xe địa hình nhập khẩu, lái chiếc xe đó  ."
 
 
Phùng Vân Ba lấy  tinh thần: "Em  một   em,   đại lý cho một thương hiệu ô tô quốc tế, hiện đang đàm phán hợp tác. Hay là em đợi thêm một chút? Em thấy chiếc xe địa hình của thương hiệu   ."
 
 
Hỏi tên thương hiệu, đúng là cái mà Trần Phồn và Vệ Thừa  ưng ý. Trần Phồn cũng  rằng  sẽ đợi thêm một chút,  mắt cứ lái chiếc xe của công ty Phùng Vân Ba .
 
 
Có xe , phạm vi hoạt động của Trần Phồn cũng rộng hơn  nhiều. Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, cô tự  lái xe,  tiên đến Hưng Long thăm Thầy Trần,  đó đến Trần Điền để đặt quà cho thím ba và các bà, các thím trong làng. Thím ba , đợi  mùa thu hoạch, họ dự định sẽ lên tỉnh chơi,  Trần Phồn  hướng dẫn viên cho họ. Trần Phồn vui vẻ đồng ý, bày tỏ nhất định sẽ   công tác tiếp đón.
 
 
Rời Trần Điền, Trần Phồn lái xe đến Bân Hải. Đồng chí Diệp Thanh Minh vẫn đang  thêm giờ trong văn phòng. Nhìn thấy Trần Phồn tự lái xe về, ông  mừng  lo sợ, liên tục  rằng cô,  mới  bằng lái  đầy hai tháng,  tự  lái xe  cả đường cao tốc lẫn về làng, quá nguy hiểm.
 
 
Trần Phồn chẳng để tâm chút nào. Thấy Diệp Thanh Minh bận rộn, Tô Di   cùng giáo sư  khảo sát xã hội, cô liền tự  đến căng tin, tìm quản lý Mã để xin đồ ăn.
 
 
Quản lý Mã  lâu  gặp Trần Phồn. Hồi nghỉ hè, Trần Phồn bận  chơi, tập lái và thi bằng lái nên   thời gian về Bân Hải. Lần  trở về, Trần Phồn còn mang tặng quản lý Mã hai chai rượu ngon.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-743.html.]
Quản lý Mã xuống bếp nấu cho Trần Phồn một bát mì vằn thắn nhỏ, thái một đĩa lòng heo, và trộn thêm một đĩa dưa muối sợi. Trần Phồn ăn sạch sành sanh.
 
 
Cô lau miệng, giơ ngón tay cái về phía quản lý Mã: "Chú Mã, tay nghề của chú  lên  nhiều  đấy, cháu thấy đầu bếp trưởng ở nhà khách tỉnh còn chẳng ngon bằng chú."
 
 
Quản lý Mã  ha hả: "Phồn Phồn , lời     riêng cho vui là  , ngàn vạn  đừng   ngoài nhé, kẻo    nghĩ    trời cao đất rộng."
 
 
Trần Phồn  để ý: "Hừ, chú Mã,  gì  ạ, chú nấu ăn vốn  ngon  mà,   , chẳng lẽ còn   tự khen  ? Nghe lời  ý  thì trong lòng vui, trong lòng vui thì nấu  đồ ăn chẳng  sẽ ngon hơn ?"
 
 
--- Chương 456 ---
 
 
Trần Phồn ở nhà  thoải mái, mỗi ngày  sách, học bài, hoặc là  ăn ở căng tin, hoặc là mua đồ ăn về nhà cùng Diệp Thanh Minh dùng bữa. Mãi đến gần hết kỳ nghỉ, Tô Di mới từ nơi khác trở về.
 
 
Lần   là miền Nam, Tô Di trông đen và gầy   nhiều, nhưng tinh thần   .
 
 
"Lần  chúng  đến một huyện nhỏ ở miền Nam, khảo sát các doanh nghiệp tư nhân ở đó, và cả một  doanh nghiệp quốc doanh cũ  các doanh nghiệp tư nhân mua   chuyển đổi. Ban đầu còn   khảo sát doanh nghiệp nước ngoài, nhưng  phụ trách doanh nghiệp  cho chúng   nhà máy, đành  bỏ cuộc."
 
 
Trần Phồn rót cho Tô Di một tách , Tô Di phấn khích : "Phải  ngoài  đó  đây mới hiểu , thế giới   đổi từng ngày, những chuyện chúng  thấy  lạ lùng, ở nơi khác  khi  là chuyện thường ngày . Có một  phụ trách doanh nghiệp tư nhân, là một trong những  đầu tiên bắt đầu kinh doanh tư nhân, ban đầu cứ như đánh du kích , còn  bắt  tù,  là đầu cơ trục lợi. Bây giờ   vẻ phi lý, nhưng thực  đó là bức tranh chân thực của giai đoạn đầu cải cách."
 
 
Diệp Thanh Minh dựa  ghế sofa,     ngừng gật đầu. Đợi Tô Di  xong, Diệp Thanh Minh : "Năm  con sẽ  chuẩn  thực tập , con   ý tưởng gì ?"
 
 
Tô Di sững sờ, nghiêm túc suy nghĩ một lúc,  lắc đầu: "Hiện tại con vẫn  nghĩ đến vấn đề . Ở cái tuổi , với kinh nghiệm của con, trong  các bạn học thì con là độc nhất vô nhị. Con đường mà các bạn khác thích hợp ,  thể sẽ  phù hợp với con."