Sau bữa trưa, Trần Phồn lái xe rời khỏi cổng khu tập thể. Tô Di    sân viện lớn,  với Trần Phồn: "Công việc của bố con    thể sẽ  sự điều động. Bố con  ở đây mấy năm, mang   đổi lớn cho nơi . Dì  tin đồn,  thể sẽ  điều về tỉnh thành  việc."
 
 
Trần Phồn  vui: "Vậy thì  quá , cả nhà   thể đoàn tụ."
 
 
Tô Di  : "Nếu cả nhà  đều ở tỉnh thành, sống cùng , con sẽ   tự do tự tại như bây giờ ."
 
 
Trần Phồn hỏi: "Dì Tô, dì  nhận  , chữ 'tự do'  hai chữ  đóng kín, còn chữ 'nhà tù'    chữ nào đóng kín. Dì  tại  ?"
 
 
Tô Di suy nghĩ   hỏi Trần Phồn: "Vậy con  cho dì  xem vì ."
 
 
Trần Phồn : "Hai chữ 'tự do'  nhiều gạch ngang gạch dọc, nhưng mỗi chữ   một nét chìa  bên ngoài. Điều   cho chúng  ,  những quy tắc cần tuân thủ,  những giới hạn cần giữ vững. Tự do  tuân thủ và giữ vững đó mới là tự do thật sự."
 
 
Tô Di  : "Con bé ,  những suy nghĩ mới lạ thật.  mấy năm nay, dì  học  nhiều điều từ con, đặc biệt là khi dì  con gái ruột Tô Tinh Tinh đ.â.m  lưng, sự ủng hộ của con  giúp dì bỏ qua  nhiều chuyện mà  đây  thể thông suốt. Phồn Phồn , may mà  các con, nếu , dì     thể kiên trì  ."
 
 
Sự phản bội của con gái là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Tô Di. Cô coi con gái là chỗ dựa tinh thần, ai ngờ cột trụ    chồng cũ dùng thủ đoạn hèn hạ mà cướp . Dù Tô Di   tha thứ cho Tô Tinh Tinh, đó vẫn là khúc ruột cô đứt ,  lòng cô  thể  nghĩ ngợi chứ?
 
 
--- Chương 457 ---
 
 
Một kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua,    uể oải  ,  học.
 
 
Trần Phồn  cúi đầu ngáp một cái, ngẩng đầu  xung quanh, một   trực tiếp gục mặt xuống bàn ngủ, cô  khỏi lắc đầu.
 
 
Thầy giáo  bục giảng  cảnh tượng  lớp,  khỏi lắc đầu: "Các em , đây là chơi quá đà . Thầy  ,  em  nghỉ lễ ngày đầu tiên   chơi, ngày nào cũng  rảnh rỗi. Thế nào, các em định dùng hết lượng vận động của mấy tháng  trong mười mấy ngày  ?"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-745.html.]
Có  liền : "Thầy ơi, chúng em cũng  ngờ, leo núi  mệt đến thế."
 
 
Thầy giáo hỏi: "Các em  leo núi nào?"
 
 
Bạn học đó : "Chúng em  leo Thái Sơn, trông cũng  cao lắm. Ở cổng   mời chào bán gậy chống, em còn ,  là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, mang theo thứ  leo núi chẳng  là mất mặt ? Ai ngờ,  nửa ngày trời mới đến cổng bán vé. Ban đầu chúng em còn đùa, núi  dễ leo, hai tiếng là xong. Ai ngờ, qua Trung Thiên Môn, càng leo càng thấy  , cứ  dừng  nghỉ một chút, càng nghỉ  càng   nổi, leo đến đỉnh  nửa đêm ."
 
 
Có bạn học  theo, bạn đó : "Các  đừng , chúng em  lên kế hoạch leo núi thế nào thì xuống núi thế , kinh phí  đủ. Người khác  thể  cáp treo xuống núi, chúng em thì  xuống y như cũ. Gió  núi lạnh cóng , mấy đứa chúng em chen chúc  sưởi ấm. Xem mặt trời mọc xong thì bắt đầu xuống núi, qua Trung Thiên Môn là chân em  còn là của  nữa,   xuống núi bằng cách nào."
 
 
Một bạn học khác : "À, đúng , nhà ga  yên tĩnh, vì những  chờ tàu về cơ bản đều là những  từ  núi xuống, nhiều  mệt quá ngủ gục luôn."
 
 
Cả lớp  vang. Thầy giáo tiếp tục hỏi: "Vậy các em thì ? Các em  tàu về thẳng luôn ?"
 
 
Mấy  leo Thái Sơn gật đầu: " , bọn em tìm một chỗ  chân núi ăn bữa cơm   ga, mua vé về luôn. Về đến ký túc xá  liệt hai ngày, chỉ ăn  một bữa. Mấy ngày  đừng  là  chơi bóng rổ đá bóng, em  vệ sinh cũng  vịn tường."
 
 
Tiếng  kết thúc, Trần Phồn cũng   leo Thái Sơn, cô bắt đầu lên kế hoạch, năm nay thì  kịp , nhưng năm   mùng một tháng năm sẽ . Xem Vệ Thừa khi nào nghỉ phép, hai  lái xe , ước chừng ba ngày là đủ. Thể lực của cô và Vệ Thừa  hơn mấy nam sinh    bao nhiêu , leo Thái Sơn chắc   vấn đề gì.
 
 
Tan học, Sở Thanh Tùng hỏi Trần Phồn kỳ nghỉ   gì, Trần Phồn : "Về quê thăm họ hàng mấy ngày. Còn  thì ?"
 
 
Sở Thanh Tùng : "Mình trông coi phòng tự học. Rất nhiều  ôn thi cao học  nghỉ ngơi, họ thật sự quá chăm chỉ,   mà thấy xót cả lòng. Dù   cũng  thi cao học, mệt quá."
 
 
Trần Phồn : "Chúng  học y, nếu chỉ  nghiệp đại học,    tiếp tục học lên thì sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức, tăng bậc."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Sở Thanh Tùng lắc đầu: "Mình cũng    bác sĩ. Gia đình      ở Cục Y tế,  vẫn đang suy nghĩ. Thực  hồi đó   chọn sai chuyên ngành,  nghĩ  nên học tài chính,   hứng thú với việc kinh doanh."
 
 
Trần Phồn : "Đến lúc  ,  sai cũng   cơ hội sửa chữa nữa. Còn hai năm nữa là  nghiệp, bây giờ      ôn thi  cũng  ."