Cố Anh Tư  bóng lưng nhanh nhẹn, phóng khoáng của Trần Phồn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Trần Phồn tuy  ngoài dễ gặp chuyện phiền phức, nhưng cô là  hiểu chuyện, tâm tính khoáng đạt. Những chuyện mà  khác thấy  thể nào, thì đến tay Trần Phồn   giải quyết   đấy. Cố Anh Tư  thích trò chuyện với Trần Phồn,  cần chủ đề gì, cứ thế thuận miệng ,  đến   đến đó.
 
 
Trần Phồn vẫn luôn cảm thấy, nửa cuối năm dường như trôi qua  nhanh, thời tiết ngày càng lạnh, thời gian thi cử cũng ngày càng gần. Đây là năm đầu tiên bước  thế kỷ mới,  nhiều sự kiện đáng nhớ  xảy , trong trường cũng  nhiều hoạt động kỷ niệm.
 
 
Hội sinh viên của mấy trường học cùng  tổ chức cho sinh viên đến quảng trường tổ chức hoạt động ăn mừng. Trần Phồn   tài năng gì đặc biệt, chỉ  một nét chữ thư pháp  ông ngoại tự tay dạy từ nhỏ. Thế nên, những khẩu hiệu mà trường cần đều giao cho Trần Phồn .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn  xong khẩu hiệu hoạt động,   khỏi hội sinh viên thì Vệ Thừa gọi điện cho cô.
 
 
"Ơ,    gọi điện cho em giờ ? Có chuyện gì ?" Giọng Trần Phồn  vui vẻ. Sắp đến Tết Dương lịch , một thời gian nữa là chuẩn  thi cuối kỳ,  đến kỳ nghỉ đông. Cứ ngỡ thời gian trôi chậm, nhưng thực  chớp mắt  đến gần.
 
 
"Lần  chúng      chuyện mua xe ? Mấy hôm nay  của  giúp  bán một mã cổ phiếu, thu  một khoản tiền. Nếu em  mua,    thể dùng  tiền  để mua đó."
 
 
Trần Phồn  : "Không cần , em  tiền mà. Hiện tại tiền trong tay em cũng  ít,   cần lo lắng em   tiền mua xe, tiền của em đủ ."
 
 
Vệ Thừa liền : "Anh là bạn trai của em, chúng  hẹn hò nghiêm túc hướng tới hôn nhân, mua đồ cho em là điều đương nhiên."
 
 
"Mua đồ là đương nhiên, nhưng xe  cần  nhiều tiền mà. Tiền của  cứ để dành , hoặc  thì   đem  đầu tư  mã cổ phiếu khác. Chuyện của em  đừng lo. Tuy em suốt ngày  học, nhưng em  cách kiếm tiền mà. Bên  hai em,  Diệp Bân và  hai giúp em kiếm tiền. Chị Anh Tư bên , họ đầu tư cũng  bỏ rơi em. Bây giờ em đang âm thầm phát tài,  phô trương thanh thế ."
 
 
Nói đến cuối, Trần Phồn bật  ha ha,  đến mức Vệ Thừa mất hết vẻ giận dỗi ban nãy, chỉ đành thở dài một tiếng: "Vậy em xem xung quanh  mảnh đất nào đáng mua ? Mình  mua xe,  đầu tư mua nhà thì ?"
 
 
Trần Phồn liền : "Chuyện  chúng   hỏi ý kiến bố và  hai em. Em chỉ là một  học y,  rành về đầu tư lắm. Còn  thì là lính, hai chúng  đều  chuyên. Chuyện chuyên môn thì nên giao cho  chuyên nghiệp . Em sẽ hỏi ý kiến họ   ."
 
 
Vệ Thừa   một tiếng "",  hỏi thêm vài câu về cuộc sống và việc học của Trần Phồn gần đây. Anh cũng kể vài chuyện của ,  lưu luyến cúp điện thoại.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-747.html.]
 
Yêu xa là như  đấy nhỉ? Trần Phồn  những cặp đôi ngọt ngào sánh bước bên  trong sân trường,   ngưỡng mộ là giả, nhưng con đường  là do họ tự lựa chọn,  thì cứ vững bước mà  thôi.
 
 
Trần Phồn   về phía văn phòng cụ Trình,  thầm nghĩ, thực  như  cũng . Không lãng phí thời gian  chuyện yêu đương, những gì cần suy nghĩ thì  suy nghĩ, những gì cần  thì  , những gì cần bàn bạc thì cũng  bàn bạc. Phần lớn thời gian đều dùng để học tập , nâng cao học vấn của ,  ,  .
 
 
Cụ Trình thấy Trần Phồn đến,  : "Các sư  sư tỷ của cháu hôm nay đều xin nghỉ phép ,  là   chơi quảng trường với  yêu. Phồn Phồn ,  cháu   cùng?"
 
 
Trần Phồn bĩu môi: "Ông đây là  mà vẫn hỏi, rõ ràng  bạn trai cháu  đến , còn lấy lời đó chọc tức cháu. Lão , cháu thấy ông , chính là   ý  gì cả."
 
 
Cụ Trình  ha ha: "Đồ  nhỏ nhà cháu,    chuyện với sư phụ như ? Ta thấy cháu , đây là định phạm thượng với sư phụ  ?"
 
 
"Ối, cháu  dám ạ, ông là trưởng lão trong gia tộc họ Trần chúng cháu, cháu tôn kính còn  kịp,  dám ức h.i.ế.p ông? Ông cứ  thẳng , tìm cháu đến  gì?"
 
 
Cụ Trình liền : "Ngày mai trường   nghỉ lễ ? Người khác   thời gian, chỉ  hai chúng   thời gian thôi, hai chúng   bệnh viện khám bệnh nhé."
 
 
Trần Phồn  xuống ghế đối diện bàn  việc của cụ Trình, tiện thể  sấp nửa   bàn, vùi đầu than vãn: "Đây là  cho   đường sống mà! Ngày lễ lớn thế , còn bắt cháu  cùng ông khám bệnh, đúng là ức h.i.ế.p cháu vì bạn trai   bên cạnh mà."
 
 
Cụ Trình  khà khà  đồ  nhỏ mà ông yêu quý đang  trò  mặt ,   : "Được ,  , trưa nay  mời cháu  ăn, cháu chọn địa điểm nhé?"
 
 
Trần Phồn liền ngẩng đầu lên: "Chúng  chỉ khám bệnh buổi sáng thôi đúng ?"
 
 
Cụ Trình gật đầu: " , chỉ khám bệnh buổi sáng thôi. Trưa chúng   ngoài ăn một bữa ngon, chiều là  thể về nhà nghỉ ngơi ."
 
 
Trần Phồn  hì hì : "Thầy ơi, cháu lái xe đưa thầy đến một nơi thật   ? Ở đó núi  nước , đồ ăn cũng ngon, hai chúng  cũng  hưởng thụ một chút."