Vì là ngày lễ, tình hình giao thông trong thành phố    lắm, nhiều  tranh thủ kỳ nghỉ  chơi ở các điểm du lịch hoặc những nơi thú vị gần đó, lượng   khỏi thành phố đặc biệt đông. Trần Phồn  thành thạo vượt xe trong dòng xe cộ, đợi  khỏi thành phố, xe cộ tản   đó, cô cứ thế tiếp tục chạy dọc theo đường, thẳng đến  chân ngọn núi nơi cô từng ăn món gà xào.
 
 
Con đường lên núi  sửa sang khá ,   họ lái xe tải  lên  núi,   Trần Phồn lái chiếc SUV,  thuận lợi  lên  núi.
 
 
Bãi đậu xe lưng chừng núi đậu khá nhiều xe. Trần Phồn đậu xe xong, cụ Trình xuống xe,  quanh cảnh vật xung quanh. Tuy trời lạnh, nhưng  khí trong lành, cảnh sắc cũng  , tâm trạng càng thêm .
 
 
Trần Phồn  gọi điện đặt bàn và món ăn từ . Vào đến nhà hàng, bà chủ quán niềm nở đón tiếp, Trần Phồn  : "Bà chủ quán năm mới vui vẻ ạ, cháu là Trần Phồn  gọi điện đặt món buổi sáng, bây giờ cô  thể chuẩn  lên món  ."
 
 
Bà chủ quán  ấn tượng  sâu sắc với Trần Phồn, Trần Phồn là  thích trò chuyện, đặc biệt là với phụ nữ trung niên  chuyện cởi mở, thì càng  nhiều chuyện để .
 
 
Bà chủ quán  : "Đã chuẩn  sẵn món cho cháu , chỉ chờ cháu đến là xào nấu thôi. Nào, bên   để dành một bàn cho cháu, còn cần gì thì cháu cứ  với cô nhé."
 
 
Trần Phồn cảm ơn xong, bà chủ quán liền , bận rộn tiếp đãi những thực khách  lượt đến. Trần Phồn tự   tìm phích nước, lấy  một bộ  từ trong ba lô. Cụ Trình  ấm  tử sa và chén , ngạc nhiên hỏi: "Phồn Phồn , cháu còn mang cả cái  theo ?"
 
 
Trần Phồn gật đầu: "  ạ, nơi  thế , cảnh  thế ,  đến  thì chẳng  nên khiến tâm trạng   hơn ? Ông ơi, cháu  cho ông , Vệ Thừa  gửi cho cháu một ít . Anh   là một đồng đội ở miền Nam cho  ,   hái từ cây chè cổ thụ  núi nhà  , tự , hương vị tuyệt vời luôn. Cháu  chuẩn  cho ông nửa cân, để  xe ."
 
 
Trần Phồn  ,  tráng ấm  và chén , từ một hộp đựng  nhỏ nhúm một ít  bỏ  ấm ,  khi pha bằng nước nóng, hương  thơm ngát liền lan tỏa khắp nơi.
 
 
Cụ Trình là  yêu , ngửi mùi hương liền  ngừng gật đầu. Trần Phồn rót cho ông một chén : "Nào, ông ơi, chúng  cùng thưởng thức hương vị   xem thế nào ạ."
 
 
Hương vị đương nhiên  tuyệt vời. Cụ Trình nheo mắt uống một ngụm,  ngừng gật đầu.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-749.html.]
Trần Phồn uống một ngụm, liền thấy    đến, ngại ngùng : "Cô bé,  ngửi thấy  của các cháu thật sự  thơm,   thể nếm thử một chút  ?"
 
 
Trần Phồn thấy    sáu mươi mấy tuổi, liền vội vàng gật đầu: "Ông ơi mời ông , cháu sẽ  lấy cho ông một chén  ngay ạ."
 
 
Trần Phồn chỉ mang theo hai chén ,  dùng , đương nhiên  thể đưa cho  khác dùng nữa, liền tìm bà chủ quán xin một chén ,  khi tráng bằng nước sôi, liền rót cho ông một chén .
 
 
Hương  vấn vít, Trần Phồn    nâng chén  lên, đưa đến mũi ngửi kỹ càng,  uống một ngụm nhỏ,  đó ánh mắt nhiệt tình  Trần Phồn: "Tiểu hữu,     là từ  mà  ?"
 
 
Trần Phồn  đây là một  yêu ,  : "Trà  là  dại  đồng đội của bạn trai cháu hái  núi về, tự . Cháu cũng   nhiều lắm, thấy ông yêu thích, cháu  thể tặng ông một ít."
 
 
Gặp gỡ bất ngờ, mà đường đột hỏi xin đồ của  khác thì thật   phép,  đến  khà khà : " thật sự  thích  , nếu tiểu hữu  thể nhường ,  xin  từ chối.  cũng   nhận  đồ của tiểu hữu, xin tiểu hữu cho  xin cách liên lạc,  khi về,  sẽ đến tận nhà cảm ơn."
 
 
Trần Phồn vội vàng xua tay: "Ông ơi, chỉ là một chút  thôi mà,  đáng gì . Ông cứ mang về uống từ từ là ,  cần  coi đó là chuyện gì to tát. Dù  thì, uống hết là hết, cháu cũng  còn nữa ."
 
 
Lời của Trần Phồn khiến hai  còn  đang   ha ha. Cụ Trình  : "Cháu ,  thấy là do  nhà chiều hư , chuyện gì cũng   hết."
 
 
Trần Phồn lè lưỡi: "Ông ơi, cháu  thật mà, Vệ Thừa chỉ gửi cho cháu  bấy nhiêu thôi. Cháu cũng    yêu , tặng cho những  yêu  như các ông, cũng coi như là để những lá    một nơi đến  ."
 
 
--- Chương 460 Gợi Ý Nhỏ ---
 
 
Vị   nhận  hai lạng  của Trần Phồn, cảm thấy ngại, liền  gọi thêm hai món ăn cho họ, Trần Phồn  cho: "Hai ông cháu chúng  ăn  bao nhiêu chứ? Ông gọi thêm mà ăn  hết thì lãng phí, ngược  chẳng  là chuyện   gì. Ông , đừng coi hai lạng   là chuyện gì to tát, cứ mang về uống là ."
 
 
Vị lão   cũng  cùng với  nhỏ tuổi hơn trong gia đình. Sau khi trò chuyện với cụ Trình vài câu, hai    chuyện  vui vẻ, cho đến khi con cháu trong nhà đến tìm ông, lúc đó ông mới lưu luyến rời .