Bà chủ quán đích  bưng lên món gà xào   xong. Đĩa gà xào óng ánh dầu mỡ, chỉ  thôi, ngửi mùi thôi  khiến   thèm nhỏ dãi .
 
 
Trần Phồn  cảm ơn, tiện miệng hỏi một câu: "Bà chủ quán  ăn phát đạt, phát tài nhé."
 
 
Bà chủ quán  ha ha: "Mượn lời vàng của cháu nhé.  vì hôm nay là Tết Dương lịch, ngày lễ, thời gian  dài bằng kỳ nghỉ Quốc khánh,    những nơi xa, chỉ  chơi gần đây thôi. Bên chúng  núi nhiều, môi trường ,  đến chơi đông, buổi trưa  đáng để  về thành phố ăn cơm nữa, nên đây chính là lựa chọn  nhất."
 
 
Không chỉ ở đây, mấy quán ăn gần đường cũng  đông khách trong hai ngày nay, đều là khách du lịch từ thành phố đến đây chơi.
 
 
Trần Phồn  những vườn cây ăn quả bạt ngàn  núi, nếu là mùa hè thì cảnh   bao nhiêu.  dù là mùa đông lạnh giá, nơi  vẫn khiến   cảm thấy là một nơi lý tưởng để thư giãn.
 
 
Thấy Trần Phồn   ngọn núi bên ngoài cửa sổ, bà chủ quán liền : "Trên núi  , trồng cây ăn quả,  đây là của tập thể,   chia cho từng hộ gia đình. Rất nhiều  trong làng chúng   thành phố  ăn, nhà chúng  liền thuê vườn cây ăn quả của hai hộ bên cạnh, cả khu đó đều là của nhà chúng ."
 
 
Trần Phồn liền : "Bà chủ quán ơi,  núi chỉ trồng cây ăn quả thôi ?"
 
 
Bà chủ quán gật đầu: "  ạ, chỉ trồng cây ăn quả thôi, còn khoanh một khu vực , nuôi một ít gà, vịt, ngan. Thực phẩm mà quán chúng  dùng đều  trồng  ngọn núi đó. Cháu xem,  chân núi còn  hai nhà kính trồng rau nữa kìa."
 
 
Trần Phồn gật đầu: "Bà chủ quán ơi, cô  thể tăng thêm một  hạng mục kinh doanh nữa mà. Ví dụ như, khi trái cây chín, tổ chức một hoạt động hái quả, đưa trẻ con đến, gọi là hoạt động cha  và con cái. Không chỉ hái trái cây, còn  thể  thêm hai nhà kính trồng dâu tây, nhà kính trồng rau nữa. Cuối tuần cha  đưa con cái đến đây thư giãn, còn  thể để trẻ con trải nghiệm niềm vui đồng quê. Đợi danh tiếng của chúng  vang xa , nhà hàng của cô , chắc là sẽ  mở rộng  đó."
 
 
Bà chủ quán  ngờ Trần Phồn   những ý tưởng như , kinh ngạc  Trần Phồn: "Cô bé, ý tưởng  của cháu thật sự  mới lạ. Cháu học chuyên ngành liên quan đến lĩnh vực  ở đại học ?"
 
 
Trần Phồn lắc đầu: "Không  ạ, cháu học Đông y,   cháu sẽ  bác sĩ Đông y."
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-750.html.]
Bà chủ quán cảm ơn Trần Phồn xong, càng nghĩ càng thấy những điều Trần Phồn   khả thi. Hai năm nay, thành
 
 
Người trong thành phố lái xe  đây chơi ngày càng nhiều. Mấy ngọn đồi xung quanh họ   một nhà phát triển mua ,   sẽ xây thành khu du lịch.
 
 
Nếu  núi bên  mà xây một vườn cây ăn trái,  chỉ để hái hoa quả, rau củ, mà còn dọn dẹp khu vực nuôi gà vịt ngan để mở cửa cho khách tự tay bắt con nào  ăn, thì đó chẳng  là một điểm nhấn hấp dẫn ?
 
 
Lại nghĩ đến cái ao cá cũ  chân núi, vốn là của làng,   vì  ai quản lý nên bỏ hoang. Hoàn   thể thuê  ao cá, dọn dẹp, thả một ít cá giống,   thể câu cá,   thể tự tay bắt cá. Khách  câu  bắt cá ở ao nhà , chẳng lẽ   ở  ăn cơm ?
 
 
Càng nghĩ, bà càng thấy công việc kinh doanh   thể  ; càng nghĩ, bà càng thấy như  vô  tờ tiền trăm tệ đang vẫy gọi  mắt. Bà chủ  thể kìm , bèn   bếp,  chuyện  với chồng ,  đang  xào nấu.
 
 
Sau khi  xong, Trần Phồn cũng chẳng bận tâm nữa. Cô và ông Trình thưởng thức , món ngon, ăn uống vui vẻ khôn xiết.
 
 
Ăn xong, Trần Phồn lấy  một gói khăn ướt từ trong túi. Ông Trình nhận lấy một tờ, lau tay   với Trần Phồn: “Phồn Phồn ,    hoạt động thế  thì nhớ rủ thầy  cùng nhé. Thầy bận rộn cả đời, giờ mới thấy   bỏ lỡ  bao điều  ho.”
 
 
Trần Phồn  hì hì: “Lão gia tử, ông cứ yên tâm, cháu đảm bảo sẽ cho ông tận hưởng hết những điều ông  từng  hưởng trong mấy chục năm qua. Nhân lúc bây giờ ông còn khỏe mạnh, qua Tết, khi xuân về hoa nở, cháu sẽ đưa ông  leo Thái Sơn.”
 
 
Nghe đến leo Thái Sơn, ông Trình  lắc đầu: “Hoạt động  vận động nhiều quá,  thể   kham nổi.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn liền : “Ông chỉ là lớn tuổi thôi, chứ   già đến mức    . Mình  thể leo từ chân núi thì  leo đến Trung Thiên Môn, từ Trung Thiên Môn   cáp treo lên Nam Thiên Môn. Nếu vẫn  ,  cứ  thẳng xe đến Trung Thiên Môn,  từ Trung Thiên Môn  cáp treo lên Nam Thiên Môn. Lão gia tử , bây giờ leo núi dễ hơn xưa nhiều lắm, những biện pháp    thiện với  lớn tuổi.”
 
 
Ông Trình  một trận  ha ha: “Được ,  , cứ theo lời con hết. Dù  thì, cái  già  của , giao cho con cả đấy.”
 
 
Thấy thời gian  còn sớm, Trần Phồn định  tìm bà chủ để tính tiền, thì thấy bà chủ cùng một  đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặt mày bóng loáng  từ phía  .