Những loại bánh kẹo,  mà Trần Phồn mang đến văn phòng ông Trình,  ít   lợi cho mấy vị giáo sư ở phòng bên cạnh. Họ đều là đồng nghiệp cũ  việc cùng  mấy chục năm, ai  món gì ngon đều thích chia sẻ với đồng nghiệp. Sau khi Trần Phồn  họ đối xử với  như , những món bánh Vệ Thừa gửi cho cô, bánh kẹo Khánh Lai mang về từ Kinh thành, và cả bánh kẹo miền Nam Cố Anh Tư tặng ông, cô  ít  mang đến văn phòng cho ông Trình.
 
 
Trần Phồn ôm cái thùng  lên lầu, ông Trình và giáo sư Mạnh  ở cửa tòa chung cư  hàn huyên vài câu.
 
 
“Lão Trình , tiểu đồ  của ông thật sự là một đứa trẻ . Xem kìa,   theo ông mà cũng ăn  bao nhiêu món ngon. Đây là  hai  là  một nhà đó, nếu ,   liều cái mặt già  cũng  giành  về cho bằng .”
 
 
Ông Trình  khà khà: “Ông , cái ý nghĩ đó ông đừng  nữa. Cứ ở bên  cho  ,    còn  ăn ngon uống sướng nữa mà.”
 
 
Trần Phồn  chìa khóa nhà ông Trình, cô mở cửa  đặt thùng hàng lên ban công,    xuống lầu. Tối nay cô định cùng Vu Hải Na  mở rộng tầm mắt. Nghe  trong thành phố mới mở một quán bar, Vu Hải Na   xem qua , về kể với Trần Phồn, Trần Phồn  hứng thú. Nơi đèn hồng rượu xanh, vàng son trác lác đó,   hưởng thụ thì  mở rộng tầm mắt cũng .
 
 
Trần Phồn đậu xe ở cổng nhà Cố Anh Tư, vui vẻ chạy  thư phòng của Cố Anh Tư. Cố Anh Tư đang  thư pháp, thấy Trần Phồn vui vẻ như , liền  hỏi cô: “Nhìn con thế , hôm nay chơi vui lắm ?”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Buổi trưa em   ăn món  ngon, lát nữa em sẽ  cùng chị Na để mở mang tầm mắt. Chị Anh Tư, em  chị , em sẽ  bar để xem những nam thanh nữ tú ăn chơi, cảm nhận cái  khí xa hoa trụy lạc ở đó.”
 
 
Cố Anh Tư đặt cây bút trong tay xuống,  Trần Phồn từ  xuống  đánh giá: “Em  suy nghĩ gì ?”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Đâu  suy nghĩ gì khác  ạ, chỉ là  mở mang tầm mắt thôi. Em   ở quán bar   nhảy,   hát, còn   nhiều loại cocktail với đủ hương vị khác  nữa. Đương nhiên , em đến đó sẽ  uống rượu . Chỉ cần   chai nước do chính tay em mở, em sẽ  uống; những thứ khuất mắt, em kiên quyết  đụng.”
 
 
Cố Anh Tư gật đầu: “Em   sự cảnh giác mạnh mẽ như  là  , nhưng  nhớ kỹ, bất kỳ ai dùng bất kỳ lý do gì để ép em uống rượu, em nhất định  từ chối. Nếu  vấn đề gì  giải quyết ,  gọi điện thoại ngay lập tức.”
 
 
Trần Phồn cúi  chào Cố Anh Tư,   tươi chạy .
 
 
Chị Ngô từ bên ngoài  , suýt chút nữa thì va  Trần Phồn. Trần Phồn đỡ chị Ngô một tay, thè lưỡi một cái  biến mất.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-754.html.]
Chị Ngô lấy  lạ: “Cái con bé Phồn Phồn , hôm nay    thế? Trông vui vẻ quá chừng.”
 
 
Cố Anh Tư : “Nó sắp  bar chơi cùng Hải Na,  đầu tiên nên hào hứng.”
 
 
Chị Ngô "" một tiếng: “Đấy   là nơi   gì,   bao nhiêu cô gái nhà lành   hại ở những nơi đó. Đại tiểu thư  chị  ngăn nó ?”
 
 
Cố Anh Tư  cầm cây bút lông  bàn lên: “Ngăn thế nào ? Giờ nó cái gì cũng tò mò,  cho nó tự  thử xem thì nó cứ canh cánh trong lòng,    càng tò mò hơn. Thôi thì cứ để nó  xem, tự  thử một ,  là gì  thì sẽ  còn nhắc đến nữa.”
 
 
Trần Phồn về đến nhà, liền bắt đầu tìm quần áo. Chiếc áo len cổ búp bê mà cô đang mặc  hợp để  bar. Tốt nhất là tìm một bộ đồ trông  vẻ trưởng thành hơn.
 
 
Thế nhưng lục tung tủ quần áo cũng  tìm  cái nào ưng ý. Trần Phồn   giường, thở dài thườn thượt, thấy thời gian còn sớm, cô cầm chìa khóa xe   ngoài.
 
 
--- Chương 463 Suy tư khiến Trần Phồn trưởng thành ---
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Phồn lái xe đến trung tâm thương mại gần đó,  thẳng đến cửa hàng chuyên đồ công sở nữ.
 
 
Nhân viên bán hàng  cách ăn mặc và tuổi tác của Trần Phồn,  ngay đây là một cô sinh viên đại học. Hỏi Trần Phồn cần gì, Trần Phồn nghĩ một lát, liền : “ cần một bộ trang phục trông  vẻ trưởng thành một chút. Một chiếc quần tây, phối với một chiếc áo sơ mi, còn áo khoác thì lấy cái  .”
 
 
Trần Phồn chọn một chiếc áo khoác ngắn bằng vải nỉ màu xám đậm. Nhân viên bán hàng liền theo yêu cầu của Trần Phồn, phối cho cô một chiếc quần ống rộng màu đen, một chiếc áo sơ mi dài tay bằng lụa trắng,  đó là một đôi bốt cổ ngắn bằng da thật màu đen.
 
 
Sau khi mặc , Trần Phồn cảm thấy khí chất của  lập tức  đổi  nhiều, ít nhất trông cô trưởng thành hơn hẳn. Trần Phồn nhe răng  với chính  trong gương, chẹp chẹp hai tiếng, đúng là   vì lụa,  một bộ quần áo mà cả  trông  khác hẳn.
 
 
Nhân viên bán hàng  Trần Phồn   gương, nịnh nọt : “Cô  bộ  , trông khác hẳn so với  đây.”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Phải ,  cũng cảm thấy . Thật  thường xuyên  đổi kiểu tóc, trang phục cũng  thể  đổi tâm trạng. Cô cứ theo phong cách , phối cho  thêm một bộ nữa.”