Ông ngoại của Trần Phồn là một   khoáng đạt, bất kể gặp  khó khăn gì, ông đều  thể tự tìm  một con đường khiến  thoải mái. Nếu , ông  chẳng thể kiên trì hơn mười năm trong  cảnh khó khăn như .
 
 
"Ông ơi, cháu  tình yêu của chúng cháu  vĩ đại, vì lý tưởng riêng mà mỗi  chúng cháu kiên trì ở một nơi.  cũng  những lúc như bây giờ , bạn  của cháu sắp  du lịch miền Nam với bạn trai,  nhiều  xung quanh cháu  bạn trai chăm sóc tận tình, chu đáo, còn cháu thì chỉ cần bạn trai   mặt,  thứ cháu đều  tự gánh vác. Dù cháu  yêu bạn trai , nhưng cháu cũng  những lúc yếu lòng chứ."
 
 
Ông Trình vẫn mỉm  lắc đầu: "Con bé , cháu chỉ đang    mẩy thôi. Nếu cháu thực sự yếu lòng, cháu    những lời  với .  thấy cháu dạo  rảnh quá đấy."
 
 
Trần Phồn bĩu môi: "Thế thì  cháu  bắt đầu ôn thi cao học  ạ?"
 
 
Ông Trình liền bật  khẩy: "Suất học thạc sĩ của cháu,   giữ chỗ cho cháu từ lâu . Với thành tích của cháu, việc  xét tuyển thẳng  trường   thành vấn đề. Cháu  thời gian rảnh đó thì nên luyện tập châm cứu cho , và nghiên cứu kỹ những y điển mà nhà họ Trần để  ."
 
 
Trần Phồn : "Cháu sẽ thi cao học ở một trường khác, cháu cũng  học hỏi y thuật từ các nơi khác nữa."
 
 
Ông Trình hậm hực : "Nếu cháu dám bỏ ,  sẽ đánh gãy chân cháu. Ông ngoại cháu  dặn , con bé  quá nghịch ngợm,   lời thì  đánh."
 
 
Trần Phồn càng hớn hở: "Ông   thế là ông  ạ? Từ nhỏ đến lớn, ông  còn  từng động đến cháu một ngón tay,  mấy lời đó với ông mà ông cũng tin ?"
 
 
Ông Trình xua tay: "Đi  cháu, đừng ở đây chọc tức  nữa.  rảnh rỗi sinh nông nổi đến mức  chuyện phiếm với cháu để tự  tức giận ."
 
 
Trần Phồn  tủm tỉm  dậy: "Ông ơi, cháu  đây ạ. Sáng mai cháu sẽ lái xe qua, mang ít đồ đến cho ông và bà."
 
 
Ông Trình  , mắt sáng lên: "Có món ngon gì thế?"
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn ghé  gần,  nhỏ: "Bố cháu gọi điện cho cháu  buổi trưa,  là chiều nay bố sẽ đến, mang theo ít đồ ăn ngon do nhà khách bên bố tự . Món ăn của chú Mã thì ông  nếm thử  đấy."
 
 
Ông Trình liên tục gật đầu: "Được, , . Nếu  thịt thủ heo thì cho  nhiều một chút nhé,  thích món đó."
 
 
Trần Phồn gật đầu: "Vâng, cháu sẽ ưu tiên ông ăn    ạ?"
 
 
Hai  đang túm tụm  chuyện thì   ở cửa hỏi: "Hai    món gì ngon ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-769.html.]
 
Trần Phồn  , Giáo sư Mạnh đang  ở cửa, ánh mắt sáng quắc  họ, cô liền  : "Không  món gì ngon cả, chỉ là đồ tự  thôi."
 
 
Giáo sư Mạnh : "Lão Trình,   con trai  mang về một quả dưa hấu,   chia cho ông một nửa  đấy. Nếu ông  đồ ăn ngon mà ăn một  thì   lẽ  nhé."
 
 
Ông Trình tức đến gãi đầu lia lịa: "Thôi đừng nhắc đến quả dưa hấu của ông nữa. Ông nhắc mấy tháng nay  đấy, quả dưa hấu đó ngoài phố chỉ vài hào một cân, ông dựa  nửa quả dưa đó mà vơ vét của  bao nhiêu đồ ăn ngon  hả?"
 
 
Giáo sư Mạnh thản nhiên : "Thì  kệ chứ.   bao nhiêu học trò, nhưng  ai tháo vát bằng Trần Phồn cả. Ông may mắn tìm  một đồ   như , dù  thì ông  ăn sung mặc sướng cũng   bỏ rơi , nếu ,  sẽ  hành lang la ầm lên đấy."
 
 
Trần Phồn cũng  bận tâm đến hai ông già tổng cộng hơn 150 tuổi đang cãi  trong phòng, cô  tủm tỉm rời khỏi văn phòng của Ông Trình. Hôm nay cô đạp xe đạp đến, tìm thấy xe của  ở nhà xe phía  tòa nhà văn phòng,  đạp xe về nhà.
 
 
Về đến nhà, Tô Hương Phụ cũng  mặt, cô  sẽ  cùng giáo sư để tham dự một hội nghị nào đó. Dù  thể  phiên dịch tại chỗ, nhưng   để mở rộng tầm mắt cũng  .
 
 
Tô Hương Phụ  với Trần Phồn: "Cháu  miền Nam  ,   nhiệt độ ở đó bây giờ cao hơn bên  một chút."
 
 
Trần Phồn : "Nhiệt độ cao, nhưng độ ẩm cũng cao đấy. Bên  lạnh khô, còn bên đó lạnh ẩm. Cháu đừng vì   nhiệt độ cao mà mang ít quần áo dày nhé, nào là áo phao, áo giữ nhiệt, đều  mang theo. Đi xa như , đừng để  cảm lạnh."
 
 
Tô Hương Phụ gật đầu: "Vâng, cháu  chị. Lát nữa cháu sẽ cho chiếc áo phao dày của   vali."
 
 
Bà Châu từ bếp  , hỏi Tô Hương Phụ: "Để dì nướng cho cháu hai cái bánh lớn mang theo nhé, cả dưa muối nữa, mang theo , hai thứ  để  lâu đấy."
 
 
Trần Phồn vội vàng ngăn : "Dì ơi, bây giờ  ngoài  giống ngày xưa  ạ. Bây giờ   ngoài, chỉ cần mang đủ tiền là , còn những thứ khác thì  cần."
 
 
Bà Châu dù  chút  hiểu, nhưng vẫn  tôn trọng: "Vậy thì dì cho Hương Phụ thêm tiền ."
 
 
Nhìn bóng lưng Bà Châu   phòng ngủ tìm tiền, Tô Hương Phụ nhỏ giọng  với Trần Phồn: "Chỉ cần là lời chị ,  cháu đều tin cả."
 
 
Trần Phồn  hì hì: "Cháu  vì  ? Đó là vì, chị đây cũng  khả năng khiến  khác tin tưởng mà, chị Hương Phụ,  lời chị , đảm bảo cháu sẽ luôn  thịt ăn."
 
 
--- Chương 473: Con đường Khánh Lai   qua ---