Khánh Lai lắc đầu: "Anh  gặp chuyện gì cả,  chỉ  chút cảm khái thôi. Anh vẫn nhớ, chú Diệp và   cho tiền em, em đều dành dụm ,  là để mua nhà cưới vợ cho . Bây giờ   tìm  vợ , sắp tới sẽ mua nhà,  đến thời điểm thích hợp thì kết hôn. Phồn Phồn, thật  hồi đó  ngay cả mơ cũng  dám nghĩ tới."
 
 
Trần Phồn và Khánh Lai lớn lên cùng  từ nhỏ, những suy nghĩ của   hai , cô đương nhiên hiểu rõ trong lòng. Chắc là việc chuẩn  mua nhà  khiến Khánh Lai  thêm nhiều cảm khái. Dù  thì, khi   nhiều  trong làng đều , hai đứa trẻ , vẫn còn đang  học, mà   còn chỗ dựa ,     sẽ   nữa.
 
 
 bây giờ thì ? Khánh Lai  nghiệp cao học trường danh tiếng xong là sẽ  ,  vợ Khánh Lai tìm cũng xuất  từ trường danh tiếng. Bây giờ trong làng ai còn dám  nhạo hai đứa trẻ  nơi nương tựa  nữa chứ?
 
 
Khánh Lai nhớ đến chuyện buồn năm xưa, mắt đỏ hoe: "Thật , lúc ông nội mất,   tính chuyện bỏ học. Anh kể  chuyện cho giáo viên chủ nhiệm , cô  liền khuyên ,  rằng vì hai  em   đủ tiền để  học, thì hãy học hành cho thật ,  khi đỗ đại học thì tương lai sẽ  vô vàn khả năng. Số tiền đó chính là chỗ dựa mà ông nội để  cho hai  em . Cô giáo chủ nhiệm còn , nếu  yên tâm về em,   thể thi  trường đại học ở Bến Hải, mỗi cuối tuần về thăm em, dù em  về nhà  đợt nghỉ dài cuối tuần thì  cũng  thể  cùng em. Đến lúc đó  mới gạt bỏ ý định bỏ học."
 
 
Trần Phồn lắng   chăm chú. Những chuyện  qua từ  lâu , bây giờ kể  như ,  lẽ sẽ    Khánh Lai    mẩy, nhưng Trần Phồn  hiểu rằng, đây là cách Khánh Lai thông qua hồi ức về những ký ức đau buồn trong quá khứ, để thể hiện sự hài lòng của   với hiện tại.
 
 
Những quá khứ bi thảm đó   là quá khứ đáng  hổ của Khánh Lai, mà là con đường    qua.
 
 
Khánh Lai, đứa trẻ mồ côi cha , dựa  nỗ lực của chính , cuối cùng  sống một cuộc đời mà  khác  dám với tới.
 
 
--- Chương 474: Phồn Phồn ,  thích  , nên   thể chịu đựng uất ức ---
 
 
Khánh Lai  bận.
 
 
Anh  bận giao tiếp với khách hàng về các vấn đề công việc,  còn   khắp nơi xem nhà. Mấy dự án nhà đất mới mở ở thành phố tỉnh, chỉ cần gần khu vực trường đại học, Khánh Lai đều   xem qua một lượt,  chỉ xem kiểu căn hộ, mà còn  xem chủ đầu tư và nhà thầu xây dựng.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-771.html.]
Trần Phồn tan học về nhà  buổi chiều, liền thấy  bàn  ở thư phòng  một chồng dày các tờ quảng cáo bất động sản. Cô cầm lên lật xem, còn thấy hai dự án nhà đất gần trường .
 
 
Khánh Lai đang  ườn  ghế sofa, thấy Trần Phồn về, liền  thẳng dậy: "Em tan học  ?"
 
 
Trần Phồn ừ một tiếng, vỗ vỗ mấy tờ giấy, hỏi Khánh Lai: "Anh xem nhiều thế ,  hoa mắt  đấy?"
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khánh Lai lắc đầu: "Không,  bao nhiêu đây thôi mà,    hoa mắt  chứ. Anh đang cân nhắc một vấn đề, chiều nay nghĩ  nhiều, thấy  cần thiết  trao đổi với chú Diệp một chút."
 
 
Trần Phồn  , ghé  gần tò mò hỏi: "Anh hai, vấn đề gì mà còn  trao đổi với bố em ạ?"
 
 
Khánh Lai  đôi mắt sáng long lanh của Trần Phồn,  khỏi bật : "Em đấy, cũng là cô gái lớn hơn hai mươi tuổi ,  vẫn cứ như hồi nhỏ thế, thích hóng chuyện thế chứ?"
 
 
Trần Phồn thản nhiên : "Người sống thì cũng   chút sở thích chứ. Em lớn lên nhờ các bà thím, cô bác trong làng, tai  mắt thấy mà,  sở thích  chẳng   bình thường ?"
 
 
Khánh Lai  lắc đầu, nhưng vẫn  với Trần Phồn: "Từ năm ngoái, nhiều trường học bắt đầu mở rộng tuyển sinh. Một  trường, diện tích  hạn,  khi mở rộng tuyển sinh thì   chỗ để bố trí cho sinh viên, thế là  kế hoạch dùng khu học xá hiện  đổi lấy đất rẻ hơn ở ngoại thành,  xây dựng khu học xá mới. Khi  đến mấy dự án nhà đất hỏi thăm, một  chủ đầu tư thực  đang lăm le đất của các trường học. Em cũng  đấy, những trường học bây giờ, vị trí  , gần trung tâm hành chính, xung quanh đều là khu thương mại sầm uất chất lượng cao, gần đó còn  mấy công viên nổi tiếng. Nếu   đất trong tay,  khi xây nhà xong thì  lo  bán ."
 
 
Trần Phồn lắng   nghiêm túc, hai năm nay ngành bất động sản trỗi dậy mạnh mẽ, ngay cả công ty nhỏ bốn  của họ,  sự điều hành của Kiến Linh, cũng  góp vốn  mấy công ty bất động sản. Cổ tức Trần Phồn nhận  hàng năm ngày càng nhiều.
 
 
"Phồn Phồn , ngành bất động sản kiếm tiền thật đấy, chỉ tiếc là, định vị công ty của  và  Diệp Bân là công ty công nghệ, chúng  sẽ  tham gia  ngành bất động sản. Dù mấy năm nay chúng  kiếm ít tiền, nhưng chúng  chú trọng đến tương lai, đến lâu dài."
 
 
Trần Phồn gật đầu: "Anh, đạo lý  em hiểu mà. Dù  em cũng chỉ là một cổ đông nhỏ của công ty thôi, các  quyết định kiếm tiền thế nào thì em  quản ."