Mạnh Phàm Đông  phân công về một đơn vị ở huyện  khi  nghiệp đại học, đó là nhờ sự giúp đỡ của Thầy Mạnh. Thầy Mạnh  nhờ bạn học cũ của  giúp xin một biên chế cho Mạnh Phàm Đông.  Mạnh Phàm Đông   sự phát triển  hơn, thì chỉ dựa  mối quan hệ của bạn học của Thầy Mạnh là  đủ.
 
 
Hôm nay gặp  Trần Khánh Lai, đối với Mạnh Phàm Đông mà , chính là một niềm vui bất ngờ. Anh    nhiều ý tưởng, và  duy nhất  thể giúp   lúc  chính là Thầy Mạnh.
 
 
Đến trường, Thầy Mạnh vẫn  tan tiết tự học buổi tối. Mạnh Phàm Đông trực tiếp đến văn phòng tìm thầy.
 
 
Thầy Mạnh thấy Mạnh Phàm Đông đến thì  lạ: “Muộn thế     đến,  chuyện gì ?”
 
 
Mạnh Phàm Đông thấy trong văn phòng   ai, bèn : “Vừa nãy  mời bạn học ăn cơm ở nhà hàng gần nhà khách, thì gặp Trần Khánh Lai.”
 
 
Thầy Mạnh cầm tách  lên, uống một ngụm : “Thầy  ,     với thầy, mai  về thắp hương cho ông nội, mai còn  về ngay nên  đến .”
 
 
Mạnh Phàm Đông : “Anh , em  nghĩ kỹ ,   em sẽ theo Trần Khánh Lai. Người khác  , nhưng em , hồi  học,  đến thăm Trần Khánh Lai chính là cựu Thị trưởng Diệp.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Thầy Mạnh : “Thằng nhóc nhà  cũng là   tâm đấy.”
 
 
Mạnh Phàm Đông : “Ban đầu em  , hồi học đại học, Thị trưởng Diệp đến trường chúng em tham gia một hoạt động, em tình cờ  công việc phục vụ,  khi gặp thì mới . Anh ,  thật   gì, quen   tài giỏi như  mà  kể cho chúng em.”
 
 
Thầy Mạnh : “Kể với   gì? Khánh Lai là một đứa trẻ khổ sở, khó khăn lắm mới   một  lớn  thể đỡ đần cho nó. Chẳng lẽ thầy  khoe khoang cho ai cũng  ? Cũng là Khánh Lai tự cố gắng, thằng bé ,   phát triển  thể lường  .”
 
 
Mạnh Phàm Đông : “Thế nên em mới  theo Trần Khánh Lai. Mối quan hệ của gia đình chúng ,    thể giúp em  hạn chế. Hồi  học, tuy em và Trần Khánh Lai   thiết lắm, nhưng   ở đó. Anh ơi,     giúp em đó.”
 
 
Thầy Mạnh vội : “Đây là chuyện của chính . Vì chuyện phân công công việc của , thầy  hạ  tìm bạn học cũ, món ân tình  coi như  dùng cho  . Sau   phát triển thế nào  tự  lo lấy. Cậu  theo Khánh Lai,  thì tự    với  ,  rõ ràng là . Còn về phần thầy, Đông Tử , nếu thầy mà nhúng tay , thì tình thầy trò giữa thầy và Khánh Lai sẽ  biến chất mất.”
 
 
Mạnh Phàm Đông  hì hì : “Có câu  của  là  , em nhất định  giữ quan hệ  với Khánh Lai,  , thằng em  dựa  tình bạn với Khánh Lai,  thể tiến xa hơn thì .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-779.html.]
 
Khánh Lai đương nhiên  , bạn học của   để ý đến . Sau khi về nhà khách vệ sinh cá nhân và nghỉ ngơi, hơn bốn giờ sáng, chuông báo thức reo,  liền thức dậy.
 
 
Bên ngoài trời tối đen như mực. Khánh Lai vệ sinh xong thì gọi điện cho Trần Phồn, Trần Phồn  ngủ dậy, nhắm mắt rửa mặt, miễn cưỡng mở mắt,  khi nhận điện thoại của Khánh Lai thì thu dọn hành lý,  mở cửa phòng.
 
 
Khánh Lai thấy Trần Phồn còn ngái ngủ thì : “Lên xe em cứ ngủ tiếp , đến nơi sẽ tỉnh táo thôi.”
 
 
Trần Phồn “ừ” một tiếng, lấy  tinh thần   bãi đậu xe của nhà khách,  lên xe xong thì ngủ   ngay.
 
 
Khánh Lai  Trần Phồn ngủ ngon lành,  lắc đầu, cô em gái  vẫn như .
 
 
Con đường vẫn là con đường đó, con đường mà mỗi  về quê đều  , nhưng  , tâm trạng trở về nhà của Khánh Lai   khác.
 
 
Lái xe, Khánh Lai   hai mươi mấy năm cuộc đời . Hồi nhỏ, ai trong làng mà chẳng   là đứa trẻ khổ sở, nhỏ tí  mất cha, mất . Ông Trần hiền lành, nhận nuôi . Hồi nhỏ Khánh Lai  tự ti,  luôn cảm thấy  là một  thừa thãi. Những lời đàm tiếu của  làng xuyên suốt tuổi thơ . Mặc dù    sự dạy dỗ của ông,   cố gắng học hành chăm chỉ, cuối cùng cũng đỗ cấp ba trọng điểm, nhưng  làng vẫn : “Khánh Lai , cũng chỉ là con nuôi thôi.”
 
 
Chính hai chữ “thôi” đó khiến những nỗ lực của Khánh Lai trở nên nhỏ bé. Chính ông nội  kiên nhẫn khuyên bảo ,  đó còn sắp xếp  nhất cho ,  thư cho  mà   thích nhất (Diệp Thanh Minh), để chú Diệp tiếp nhận việc giáo dục Khánh Lai.
 
 
Đây là điều Khánh Lai  ơn ông nội nhất, ông  một đứa trẻ ở tuổi Khánh Lai cần gì, và càng  rằng giao Khánh Lai và Trần Phồn cho Diệp Thanh Minh chăm sóc là sự sắp xếp  nhất cho hai đứa trẻ.
 
 
Đây là ngày  Tết Thanh Minh, tiết Hàn Thực, nhiệt độ sáng sớm vẫn còn se lạnh. Chưa đến năm giờ, đường chân trời phía đông  bắt đầu đổi màu.
 
 
Thở dài một  thật dài, Khánh Lai cảm thấy   mỗi  về quê  con đường , đều sẽ rực rỡ như hôm nay.
 
 
Về phía nghĩa trang, trời  sáng    đến tảo mộ. Khánh Lai đậu xe bên đường, Trần Phồn mở đôi mắt mơ màng, đưa mắt  quanh  dụi mạnh mặt.
 
 
“Anh hai,   chúng  đừng ở huyện nữa. Về nhà , nhờ thím ba chuẩn   cho chúng  hai bộ chăn đệm là  .”