Trần Cương liền : "Mẹ , con   chuyện với đại phu . Vì để chữa bệnh cho , thầy chủ nhiệm của con, cả các bạn trong lớp đều giúp con nghĩ cách. Mẹ cứ  cùng con đến xem ."
 
 
Mẹ Trần Cương bất lực : "Cương Tử , tiền trong nhà  đều  để dành đóng học phí cho con đấy."
 
 
Trần Cương lắc đầu: "Mẹ, nếu sức khỏe  cứ như thế  mãi, con nào  tâm trí  trong lớp yên tâm học hành? Mẹ cứ  con  ,  cùng con đến gặp đại phu xem ."
 
 
Mẹ Trần Cương đành  đồng ý, giao mấy con gà ở nhà cho hàng xóm giúp chăm sóc,  khi dọn dẹp đơn giản, liền cùng Trần Cương  thị trấn  xe buýt.
 
 
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, Trần Cương và   mới đến trường.
 
 
Mẹ Trần Cương  ở cổng trường, vẻ mặt đầy tự hào  với Trần Cương: "Cương Tử , con  thể đến đây học, đó là điều  tự hào nhất. Con nhận  giấy báo trúng tuyển của trường,  cảm thấy lưng  cũng thẳng lên hẳn."
 
 
Nhà họ là  góa con côi, cuộc sống trong làng thực   hề dễ dàng. Nhiều  coi thường họ, đôi khi còn bắt nạt họ. Mẹ Trần Cương luôn  với Trần Cương đang ở bờ vực của sự tức giận rằng, cuộc sống là như , đợi đến ngày nào đó con thành đạt, những kẻ bắt nạt  con  tự nhiên sẽ  cúi   mặt họ.
 
 
Trần Cương chỉ nén một  trong lòng. Vì quả thực là một đứa trẻ  thiên phú, thành tích luôn  ,  thi đỗ  trường Trung học  Một Hưng Long với điểm  xuất sắc. Năm nay trong làng họ  mấy  tham gia kỳ thi trung học phổ thông, chỉ   Trần Cương thi đậu trường trung học trọng điểm  Một, mấy  ,    học trường cấp ba bình thường ở thị trấn phía ,   thì trượt thẳng,    thuê ở bên ngoài.
 
 
Trong lòng Trần Cương đau khổ. Nếu sức khỏe của    cứ mãi   lên,   cũng   tâm trí tiếp tục học hành, chi bằng  ngoài  thuê kiếm tiền chữa bệnh cho , chứ  thể trơ mắt     bệnh tật hành hạ.
 
 
Trần Cương để   đợi ở chiếc đình nhỏ giữa tòa nhà văn phòng và khu gia thuộc, còn  thì  đến lớp học tìm Trần Phồn.
 
 
 lúc đó là tiết học cuối cùng buổi chiều. Trần Phồn thấy Trần Cương  bên ngoài lớp học, liền báo cáo với giáo viên đang giảng bài,  bước  khỏi lớp.
 
 
Vu Hải Na thấy Trần Cương, liền    chắc là  đón  từ nhà đến , trong lòng  khỏi vui mừng. Nếu Trần Phồn chữa khỏi bệnh cho  Trần Cương, Trần Cương sẽ  thể tiếp tục học ở trường. Một nam sinh  trai như , ở trường vài năm nữa, chẳng  sẽ càng  trai hơn ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-80.html.]
 
Thầy giáo lịch sử đang giảng bài  bục giảng thấy Vu Hải Na mím môi , nhíu mày, gọi Vu Hải Na  dậy trả lời câu hỏi. Vu Hải Na    thầy giáo đang giảng đến , cô cúi đầu đỏ mặt   lời nào. Thầy giáo chỉ đành : "Ngồi xuống  giảng cho ,   giảng  thì    thể thi  điểm cao?"
 
 
Thầy giáo lịch sử là một ông lão  tính tình khá ôn hòa,    dạy lịch sử hơn hai mươi năm, là giáo viên lịch sử lớn tuổi nhất trong trường. Vì lớp tự nhiên của họ   thi đại học   thi lịch sử, nên thầy mới đến dạy lịch sử cho lớp tự nhiên khối mười.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Hiện nay chương trình giảng dạy cấp ba, Văn, Toán, Ngoại ngữ, Lý, Hóa, Chính trị, Sử là các môn thi đại học. Địa lý và Sinh học chỉ cần đạt điểm đỗ trong kỳ thi hội khảo môn học ở lớp mười một là .
 
 
Sau khi kỳ thi giữa kỳ của học kỳ đầu tiên lớp mười kết thúc, học sinh sẽ  chọn ban xã hội hoặc ban tự nhiên. Học sinh ban tự nhiên, trọng tâm là Văn, Toán, Ngoại ngữ cùng Lý, Hóa. Lịch sử và Chính trị  kỳ thi hội khảo lớp mười một sẽ  học nữa. Còn lớp xã hội, Văn, Toán, Ngoại ngữ cùng Chính trị, Sử là các môn thi đại học, Lý, Hóa  khi vượt qua kỳ thi hội khảo lớp mười một cũng sẽ  học nữa.
 
 
Trần Cương và Trần Phồn  thẳng đến  tòa nhà văn phòng, lúc  Trần Cương mới : "Trần Phồn,   đưa   đến . Mẹ  cũng đồng ý nhờ cô xem bệnh."
 
 
Trần Phồn ừ một tiếng, : "Chúng   sang khu gia thuộc , hai ngày    sẽ ở bên đó."
 
 
Trần Cương ngượng ngùng: "Trần Phồn,    tiền đưa cho cô,  thể đợi     tiền  mới trả tiền thuê nhà cho cô  ?"
 
 
Trần Phồn liền : "Chuyện  chúng   cần tính .   xem bệnh của   . Nếu   thể chữa ,   cứ ở  chữa bệnh. Nếu   thể chữa ,  cũng đành chịu."
 
 
Lòng Trần Cương trĩu xuống, nhưng  vẫn : "Chuyện   , tất cả đều  theo cô."
 
 
Trần Phồn  thấy  Trần Cương, kinh ngạc : "Dì , dì  thật đấy."
 
 
Mẹ Trần Cương  ngờ   một cô bé khen  ngay  mặt, nhất thời  chút lúng túng, nhưng vẫn rụt rè : "Cảm ơn cháu."
 
 
Trần Cương  khuôn mặt của  . Vì   bệnh tật hành hạ nhiều năm, sắc mặt   vàng vọt, da mặt  chùng xuống. Cậu       đến mức nào.