Vệ Thừa lấy hai chai nước từ  xe xuống, đưa cho Trần Phồn một chai. Anh và Trần Phồn  bên tường xem bảng giá dán  đó. Trên đó  giá của các loại canh dê với nhiều quy cách khác , và cả giá thịt dê nữa. Trần Phồn gọi hai bát canh thịt dê, một lớn một nhỏ,  gọi thêm hai cân thịt dê, và hai chiếc bánh dầu rán giòn do quán tự .
 
 
Bà chủ nhanh chóng mang những món Trần Phồn gọi  bàn, còn tặng kèm hai đĩa dưa muối nhỏ. Trần Phồn nếm thử, mùi vị  ngon.
 
 
Canh dê  vị  ngon, húp một miếng, vị tiêu kích thích vị giác, chỉ cảm thấy   sảng khoái.
 
 
Trần Phồn  đầu  với Vệ Thừa đang cúi đầu ăn bánh: "Phải là một cuối tuần như thế  mới đúng là cuối tuần thư giãn chứ. Cùng   thích, đến một nơi xa lạ,  ăn những món ngon, trong lòng vui vẻ, bụng ấm áp. Cho dù tuần  việc tới  mệt mỏi đến mấy, cũng cảm thấy  đáng."
 
 
Vệ Thừa húp một ngụm canh dê,  đồng tình với lời của Trần Phồn,  đó nghĩ đến nghề nghiệp của ,  cảm thấy    với Trần Phồn.
 
 
"Thật      với em. Nghề nghiệp của   định  chúng   thể như những cặp đôi khác, thường xuyên  chơi . Có thể  lâu  mới đến thăm em , cũng  thể vì những nhiệm vụ khẩn cấp mà hủy bỏ kỳ nghỉ  định với em."
 
 
Trần Phồn lặng lẽ  Vệ Thừa. Vệ Thừa khẽ : "Thật   chỉ là ỷ  việc   trai, nhất định  ở bên em. Anh , em chính là  trúng khuôn mặt  của ."
 
 
Trần Phồn gật đầu: " , em chính là  trúng khuôn mặt  của . Em   tìm hiểu con    ,  mới từ từ mà tìm hiểu  chứ. Kết quả là tính cách của  em cũng thích. Nếu , dù    trai đến mấy, em cũng sẽ  ở bên  . Thật    cần lúc nào cũng cảm thấy   với em. Anh  , chuyện yêu đương , một bàn tay  thể vỗ thành tiếng. Anh thích em, mà em  thích , thì  sẽ  thành đôi ."
 
 
Vệ Thừa  lời của Trần Phồn chọc ,  xong mới  chút cảm khái : "Thật    may mắn, từ nhỏ bố   mấy khi quản ,  cứ tự lớn lên theo cách  thích, kết quả  lớn thành dáng vẻ mà em thích."
 
 
Trần Phồn  vui vẻ: "Đây gọi là trời tác hợp đó nha. Chúng  tuy  thể thường xuyên gặp mặt, nên khi gặp , cả hai sẽ trân trọng từng phút từng giây ở bên . Sau khi chia xa,  nhớ em, em nhớ . Người khác yêu đương thì cãi vã, giận dỗi, như  sẽ tốn  nhiều năng lượng. Còn hai chúng    những phiền não đó,   xem, thế     ?"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-803.html.]
--- Chương 496: Trần Phồn yêu mến Vệ Thừa ---
 
 
Quốc lộ trong núi , xe cộ    đông. Trần Phồn   chiếc ghế đẩu nhỏ trong quán ăn,  dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, hỏi bà chủ: "Chị ơi,  con đường  lúc nào cũng nhiều xe thế   ạ?"
 
 
Bị Trần Phồn một cô bé gọi là chị, bà chủ  vui vẻ: "Ôi dào,   ngoài ba mươi , cháu  gọi dì chứ."
 
 
Trần Phồn  lắc đầu: "Chị trông  giống  hơn ba mươi tuổi chút nào,  nhiều nhất cũng chỉ ba mươi thôi."
 
 
Đã qua giờ ăn sáng, quán ăn cũng  bận rộn lắm. Bà chủ và Trần Phồn   chuyện phiếm vài câu,  mới : "Quốc lộ  xe cộ đông lắm,  chỉ  xe chở hàng, mà còn  nhiều xe  tỉnh, với cả xe từ tỉnh về các huyện phía nam nữa. Núi ở đây phong cảnh , nhiều  thích đến đây du lịch."
 
 
Trần Phồn gật đầu: "Núi quả thực  , phong cảnh đều tuyệt vời. Sau  con đường  mà  mở rộng thêm, bên trong núi  xây dựng thêm vài điểm du lịch hấp dẫn, thì e rằng lượng khách đến đây sẽ còn đông hơn nữa."
 
 
Bà chủ  ha hả: "Cô bé  đúng là khéo ăn ! Vậy thì mượn lời vàng của cháu nhé. Nếu  nhiều  đến đây chơi, việc kinh doanh của chúng  sẽ càng phát đạt, buôn bán ở nhà thuận lợi thì con cái cũng  cần  xa xứ   thuê ở nơi khác."
 
 
Trần Phồn liền hỏi: "Các cháu  tiếp tục  học  ạ?"
 
 
Bà chủ thở dài một tiếng  mới : "Chỗ chúng  thực  cũng là vùng núi, giáo viên giỏi đều   đến đây dạy học, chất lượng giáo dục của trường  . Thằng lớn nhà  học hết cấp hai,  đỗ cấp ba, đành  học trung cấp  cũng khó tìm việc ,  là  nhà máy  thuê. Hai vợ chồng chúng  bàn , cố gắng kiếm tiền, tranh thủ mua một căn nhà ở thành phố, chuyển hộ khẩu cho thằng út sang đó. Thằng lớn  nuôi dạy thành công, thì còn  cố gắng nuôi dạy thằng út nữa."
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Đây là một phụ   tầm quan trọng của việc học. Trần Phồn liền : "Chất lượng giáo dục ở thành phố và ở  đây  sự chênh lệch lớn.  cháu   bây giờ nhiều nơi bắt đầu thực hiện chương trình đưa giáo dục về nông thôn."
 
 
Bà chủ kêu "Haizz" một tiếng: "Giáo viên thành phố về đây cũng   dạy mãi ở chỗ , chúng  cũng chẳng mong dạy một năm rưỡi mà con cái  học giỏi lên . Thằng lớn nhà  , bây giờ mua một căn nhà ở thành phố là  thể chuyển hộ khẩu qua đó. Chúng  cũng  lên thành phố xem , mua một căn hộ hai phòng ngủ nhỏ hơn một chút, đủ cho con cái ở đó học hành là  ."