Thẩm Tri Tự cũng thấy khung cảnh   , liền dẫn Dung Thành cùng hai  khác  đại sảnh. Bà chủ quán thấy ,  với Trần Phồn: “Đây là mấy vị sếp cô  mời  ? Họ đến .”
 
 
Trần Phồn  đầu  , thấy Thẩm Tri Tự,  gọi một tiếng “ Thẩm”. Thẩm Tri Tự : “ và Dung Thành thì em đều  , hai vị  là bạn  của  ở thành phố tỉnh, giới thiệu    quen một chút.”
 
 
Sau khi Trần Phồn  chào hỏi, cô hỏi Thẩm Tri Tự: “Anh Thẩm, Trấn trưởng Kỷ  ạ? Sao  thấy Trấn trưởng Kỷ?”
 
 
Thẩm Tri Tự giải thích: “Anh  vốn cũng  đến xem, nhưng hình như ở trấn của họ  chuyện gì đó, gọi điện thoại bảo    về .”
 
 
Trần Phồn liền hỏi: “Vậy khu vực  cũng thuộc thẩm quyền của Trấn trưởng Kỷ ?”
 
 
Thẩm Tri Tự hỏi qua một chút,  lắc đầu: “Ở đây  , chỗ  gần thành phố tỉnh, về mặt phân chia hành chính thì thực   thuộc về thành phố tỉnh . Cái trấn của Trấn trưởng Kỷ thì thuộc khu vực khác.”
 
 
Trần Phồn gật đầu  hiệu cô  hiểu, cũng  trách Kỷ Thiên Phàm  nhanh chóng tạo  thành tích. Nếu là thị trấn thuộc một quận nào đó của thành phố tỉnh, bất kể về chính sách  các phương diện khác, công việc sẽ dễ dàng hơn so với các huyện thị phía . Rất gần thành phố tỉnh, nhưng   thuộc thị trấn của thành phố tỉnh, chỉ khi tạo  thành tích thì vị trí của   mới  thể tiến thêm một bước.
 
 
Trần Phồn ở với Diệp Thanh Minh lâu , dù  theo học nhưng  cũng đủ hiểu nhiều điều khúc mắc. Sau khi Thẩm Tri Tự  xong,  vẻ mặt hiểu rõ của Trần Phồn,   một cảm giác rằng: Trí tuệ chính trị , tai  mắt thấy  quan trọng, nhưng thực  thiên phú còn quan trọng hơn. Và Trần Phồn, thực chất chính là kiểu   thiên phú đó, chỉ tiếc là chí cô  ở đây,  chút đáng tiếc.
 
 
Trần Phồn   sự tiếc nuối của Thẩm Tri Tự dành cho . Sau khi bà chủ dẫn  phòng riêng, cô hỏi Thẩm Tri Tự: “Anh Thẩm,    ăn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay em mời   ăn một bữa thật ngon.”
 
 
Thẩm Tri Tự  : “Chúng   là đám đàn ông con trai,   để em mời cơm ? Em  cần lo, bữa   mời.”
 
 
Trần Phồn kiên quyết: “Anh Thẩm,   ở cửa hàng  Dung, nhờ    giúp đỡ, nếu  em cũng  thể thuận lợi đưa chị Na về . Đương nhiên, chị Na  thể đến với thầy Nghiêm của   thì  ngoài dự đoán của em,  chung là  chuyện đều kết thúc suôn sẻ, em  cảm ơn  . Nhân cơ hội , mời   đến đây ăn một bữa cơm,
 
 
cũng bày tỏ tấm lòng của em.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Phồn   chân thành, Thẩm Tri Tự chỉ  thể đồng ý: “Vậy thì hẹn thế nhé, đợi chúng  về thành phố,  còn  tìm cơ hội mời hai em một bữa. Một em là bạn   quen nhiều năm, một em là em họ của bạn , hai đứa bây giờ còn là một đôi, mời hai đứa ăn cơm cũng là lẽ đương nhiên.”
 
 
Trần Phồn  đồng ý. Bà chủ quán  chuẩn  xong mấy món đặc sản Trần Phồn dặn, Trần Phồn bảo bà cứ lên món.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-805.html.]
 
Đều là những chậu inox lớn, từng chậu một  mang lên: gà xào, gà hầm, và một món hầm xương lớn.
 
 
Dung Thành  mà tròn mắt ngạc nhiên: “Bàn   món thịnh soạn nhỉ, Trần Phồn em gái, bữa hôm nay đa tạ em.”
 
 
Trần Phồn  xua tay: “Món ăn ở đây hương vị  ngon, trông  vẻ đơn giản nhưng nguyên liệu tươi ngon, tay nghề của bà chủ cũng ,   nếm thử sẽ .”
 
 
Bà chủ quán giới thiệu một lượt các loại rau rừng và rau củ đang . Thẩm Tri Tự chủ động gọi thêm mấy món nữa, Trần Phồn lúc  mới mời   dùng bữa.
 
 
Không ai uống rượu, vì ăn xong  lái xe về thành phố. Cũng vì Trần Phồn là một cô gái nhỏ mà mời mấy ông chú ăn cơm, Thẩm Tri Tự và những  khác  tiện uống. Họ  hẹn , tối sẽ đến quán của Dung Thành để thư giãn thật thoải mái.
 
 
Thẩm Tri Tự và Dung Thành đều là những   giỏi khuấy động  khí, bữa cơm  ăn  trò chuyện, diễn   vui vẻ.
 
 
Sau khi ăn xong, Trần Phồn  thanh toán. Thẩm Tri Tự hỏi Trần Phồn: ”Mấy đứa về thẳng thành phố   sắp xếp gì khác ?“
 
 
Trần Phồn lắc đầu: ”Không  sắp xếp gì khác, chúng em về thẳng nhà thôi,  quẩy bên ngoài hai ngày , về nhà nghỉ ngơi một chút, mai còn   học.“
 
 
Thẩm Tri Tự liền hỏi Vệ Thừa: ”Vệ Thừa, còn  thì ? Cậu  sắp xếp gì ? Có   chơi với chúng  ?“
 
 
Vệ Thừa lắc đầu: ”Em với Phồn Phồn về nhà.“
 
 
Dung Thành  : “Ông Thẩm ,   khó khăn lắm mới  nghỉ phép về nhà, hai đứa ở bên  còn thấy thời gian ngắn ngủi, ông   Vệ Thừa  ngoài chơi với ông ?”
 
 
Thẩm Tri Tự vội vàng : “ sai ,  sai ,  chúng  chia tay ở đây nhé,  về  sẽ liên hệ thời gian ăn cơm với mấy đứa .”
 
 
Sau khi Thẩm Tri Tự và những  khác rời , Trần Phồn và Vệ Thừa   dạo quanh đây một vòng, mãi đến hơn hai giờ chiều mới lái xe chuẩn  về nhà.
 
 
Sau khi  khỏi bãi đậu xe, Trần Phồn  thấy vài  bán hàng rong bên đường, một  còn bày đồ bán trực tiếp  mặt đất,  là rau rừng và một  dược liệu tự đào  núi.