Trần Phồn khoác tay  Trần Cương,  về phía khu gia thuộc,    : "Dì , cháu từ nhỏ  theo ông ngoại học y thuật,     bề ngoài da thịt, chúng cháu  cốt tướng. Cháu  dì  là  cốt tướng của dì . Dì , dì chỉ là  bệnh, vẻ mặt bệnh tật nên trông   thôi. Dì chăm sóc  một chút, vẫn là một đại mỹ nhân đấy."
 
 
Mẹ Trần Cương  ngờ cô bé  tuổi còn nhỏ mà   y thuật. Tuy nhiên lúc  bà vẫn  nhận  rằng Trần Phồn chính là đại phu sẽ khám bệnh cho bà. Bà nghĩ rằng Trần Phồn chỉ  cùng bà đến gặp đại phu thôi.
 
 
Biết đây là bạn học của Trần Cương,  Trần Cương  càng vui trong lòng vì mấy lời  của Trần Phồn, bà  : "Cháu là  đầu tiên  dì là đại mỹ nhân đấy. Dì tự   mà,    như cháu  ."
 
 
Trần Cương  theo  Trần Phồn,  Trần Phồn mà cứ như  đầu tiên
 
 
gặp mặt của  ,  chuyện   đến thế,  đến mức   nở nụ  thật tâm. Trần Cương đang nghĩ, từ khi cha  mất,    lâu lắm    như .
 
 
--- Chương 42 --- Trần Phồn , thầy , con đang bận bịu giúp thầy đấy ---
 
 
Căn hộ hai phòng nhỏ nhắn, một căn phòng  nhỏ hơn  khóa trái. Trần Phồn  với hai  con: “Phòng  là của  hai cháu, để một  đồ đạc của  hai cháu. Bác cứ tạm ở phòng bên .”
 
 
Trần Cương  định  lời cảm ơn vì   phiền, nhưng Trần Phồn  : “Lời cảm ơn thì đừng  nhiều nữa. Đã đến đây  thì chứng tỏ hai bác  tin tưởng cháu, chỉ cần hai bác tin tưởng cháu, cháu sẽ dốc  lực.”
 
 
Mẹ Trần Cương lúc  mới hiểu , hóa   khám bệnh cho bà  là một cô bé.
 
 
Mẹ Trần Cương nghĩ,  lỡ đến , Trần Cương  mời   thì cứ để   khám bệnh tử tế. Khám    thì cũng chẳng , dù  thì cơ thể bà  kéo dài nhiều năm như  , chỉ cần còn một  thở, Trần Cương sẽ  một mái nhà để  về.
 
 
Trong phòng   sẵn bình thủy tinh giữ nhiệt, Trần Phồn rót nước cho hai  con. Từ góc tường, cô lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ,  xuống cạnh  Trần Cương, nắm tay bà và cẩn thận bắt mạch. Quả nhiên, mạch tượng giống hệt với bệnh án mà ông ngoại từng xem. Trần Phồn thở phào nhẹ nhõm.
 
 
Người mà ông ngoại từng khám  điều kiện gia đình  hơn, dùng thuốc cũng quý hiếm hơn. Mẹ Trần Cương  dùng thuốc theo đơn ông ngoại để  thì gánh nặng chi phí sẽ  lớn. Trần Phồn bắt đầu suy nghĩ, những loại dược liệu quý hiếm , nên dùng loại nào  giá thành thấp hơn để  thế đây?
 
 
Trần Phồn chìm  suy tư, còn bên , hai  con  khỏi  , đặc biệt là Trần Cương, sắc mặt    đổi.
 
 
Trần Cương thực sự  đợi  nữa, gọi Trần Phồn một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Thấy Trần Phồn   với vẻ mặt ngơ ngác, Trần Cương cũng  bối rối, nhưng vẫn hỏi: “Trần Phồn, bệnh của  cháu  chữa khỏi  ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-81.html.]
Trần Phồn  hồn,  với hai  con: “Bệnh của bác gái  thể từ từ hồi phục thông qua điều trị. Tuy nhiên, thời gian sẽ  dài một chút, hơn nữa  một  dược liệu khá đắt, vài liệu trình sẽ cần một khoản tiền  nhỏ.”
 
 
Trần Cương kiên quyết : “Trần Phồn, tiền   là vấn đề, chỉ cần  thể chữa khỏi bệnh cho  cháu, cần dùng dược liệu gì cháu cứ dùng thoải mái.”
 
 
Trần Phồn  khuôn mặt kiên quyết của  thiếu niên mười sáu tuổi, lòng trăm mối ngổn ngang. Cô  từng thấy  nhiều gia đình bệnh nhân như  ở phòng khám của ông ngoại, vì để chữa bệnh cho  nhà, họ vay mượn khắp nơi, đều mang vẻ mặt kiên quyết như Trần Cương. Đây là một sự tôn trọng  lớn đối với  thầy thuốc.
 
 
Trần Phồn suy nghĩ một lát,  : “Cháu sẽ kê đơn cho bác gái, bác gái cứ ở đây uống thuốc năm ngày . Cháu sẽ xem xét tình hình dùng thuốc  điều chỉnh đơn thuốc cho bác gái.”
 
 
Mẹ Trần Cương : “Cô bé , cô cho  bốc thuốc về nhà uống   ?”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Bác gái, cháu cần  đến bắt mạch cho bác hàng ngày.”
 
 
Mẹ Trần Cương liền  với Trần Cương:
 
 
“Cương , mấy ngày nay gà nhà     đây?”
 
 
Trần Cương bất lực : “Mẹ ơi, chúng  lặn lội đường xa đến đây là để khám bệnh mà, gà nhà   cứ tạm thời đừng nghĩ đến nữa, bây giờ sức khỏe của  là quan trọng nhất.”
 
 
Mẹ Trần Cương chỉ đành thở dài một tiếng: “Thôi ,  đến  thì  sẽ  lời các cháu.”
 
 
Trần Phồn  : “Bác gái, chỉ cần bác hợp tác như , sức khỏe của bác sẽ sớm  lên thôi.”
 
 
Mẹ Trần Cương vẫn thở dài: “Cô bé , nhà chúng  chỉ  mấy con gà đó là đáng tiền. Gần đây cáo cứ  làng mãi,  lo mấy con gà đó sẽ  cáo tha  mất.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Thấy  đến giờ hoạt động ngoại khóa, Trần Phồn liền  với Trần Cương: “Cậu giúp bác gái  định ở đây một chút,  sẽ tìm  giúp bác gái đưa thuốc của năm ngày  đến .”
 
 
Trần Phồn trực tiếp đến khu văn phòng tìm thầy Trần.
 
 
Thầy Trần thấy Trần Phồn vẻ mặt vui vẻ, liền hỏi: “Trò gặp chuyện gì vui ?”