Nụ   mặt Vệ Thừa càng sâu: “Con  chính là trưởng thành từng chút một như . Công việc của  họ , nếu cứ dây dưa mãi  kết hôn, tổ chức sẽ cho rằng cuộc sống gia đình     định,   hậu phương vững chắc,  thể giao phó công việc quan trọng hơn.”
 
 
Trần Phồn  những lời  của Vệ Thừa chọc : “Lời   thật buồn , nhưng đúng là sự thật. Bố  tại   tái hôn  ba? Chẳng  cũng vì lý do  ? Thật  bố  lúc đầu cũng   kết hôn với dì Tô của  lắm,  với  hai  khuyên ông .  cũng  thích dì Tô, dì Tô cho  cảm giác như   , khác hẳn với thím ba và những  khác. Sau khi họ kết hôn, ở bên  thực   .”
 
 
Vệ Thừa nghĩ một lát, liền : “Thật  bác Diệp trong lòng vẫn luôn  dì Trần.”
 
 
Dì Trần chính là Trần Thải Vi, Trần Phồn gật đầu: “Bố   ,  thế nào nhỉ, vì lý do   lý do khác, đành  khuất phục.  trong lòng ông  vẫn ấm ức, tự  đấu tranh với chính . Khi ở bên Trịnh Vân Tuyết,  cảm thấy  khó chịu, họ căn bản  cùng một đường.”
 
 
Trần Phồn   : “Đây đều là chuyện cũ của  lớn trong nhà, chúng   như  thực   thích hợp lắm,  chỉ là  chút cảm xúc nên   thôi.”
 
 
Vệ Thừa  tình hình giao thông phía , cảm khái : “Bác Diệp  , trong khu nhà tập thể vẫn luôn là một sự tồn tại huyền thoại.   bà  , ông  từ nhỏ  là một  khá đặc biệt trong khu nhà tập thể. Ông   trai, học hành cũng giỏi, chỉ là   vì ông bà nội họ Diệp mà  đến vùng Đông Bắc  thanh niên trí thức. Sau đó thi đỗ  trường đại học  nhất, dẫn vợ con về, mà vợ ông   xinh , con trai cũng đáng yêu hoạt bát. Rất nhiều  trong khu nhà tập thể ngưỡng mộ ông .”
 
 
Trần Phồn thở dài: “Đáng tiếc, bố   cái thời đó ông  một lòng chuyên tâm  việc học,  trì hoãn bao nhiêu năm, ước gì  thể lấy cả thời gian ngủ buổi tối  để học,  bỏ bê
 
 
 . Mẹ  học cũng  giỏi, vì chăm sóc  , chăm sóc gia đình nhỏ của họ,  mắc kẹt một nơi, ngày đêm u sầu.”
 
 
Đều là những chuyện  qua, hai   một lát    nữa. Trần Phồn thực  đối với những chuyện của cha ,   còn để trong lòng. Giống như ông ngoại  từng  với cô, một ,  thể cứ mãi bám víu  quá khứ, nên hướng tầm  về tương lai. Con học hành chăm chỉ, nỗ lực đèn sách, là để đạt  mục tiêu con  đặt , chứ   để trả thù  báo oán.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-811.html.]
Những kinh nghiệm trong mấy năm nay khiến Trần Phồn  một cảm giác  cấp bách. Môi trường phát triển hiện tại,  đổi từng ngày, nắm bắt  thời cơ phát triển,   đến chuyện  giàu, nhưng chắc chắn sẽ  thành tựu lớn. Trần Phồn thậm chí cảm thấy, sống trong một môi trường phát triển nhanh như ,  khiến nhiều quan niệm của cô  đổi. Cô  bây giờ chỉ  học thật giỏi các kỹ năng, khôi phục vinh quang của tổ tiên,  thành tâm nguyện của ông ngoại,  để cuộc đời   nuối tiếc.
 
 
“Câu chuyện của bố  , khá cũ kỹ, khá trắc trở. Hồi nhỏ   nghĩ,  nhất định  trả thù cho  ,   những kẻ ức h.i.ế.p    nhận sự trừng phạt thích đáng. Sau ,  nghĩ, ý nghĩ  của  khá ngây thơ. Thế giới của  lớn,  giống thế giới của trẻ con,   trắng thì đen. Thế giới của  lớn, luôn  những tiếc nuối  nọ, cứ như thể cuộc đời   nuối tiếc, thì   là cuộc đời  hảo.”
 
 
Vệ Thừa khẽ  một tiếng: “Em phân tích  đúng, càng lớn, càng cảm thấy cuộc đời  nhiều sự bất lực. Cứ nghĩ   bản lĩnh lắm, nhưng khi thực sự đối mặt với sự việc,   như  nghĩ, luôn để  những tiếc nuối khiến   khắc cốt ghi tâm mãi mãi. Sau    nghĩ,  lẽ vì  tiếc nuối nên   mới mãi ghi nhớ trong lòng,  ghi nhớ trong lòng  thì sẽ  dễ dàng quên . Em , đúng ?”
 
 
Trần Phồn   đúng. Vừa  đến cửa nhà, Vệ Thừa đậu xe xong, Trần Phồn xuống xe, hỏi Vệ Thừa: “Anh về    sẽ chuyện trò thâu đêm suốt sáng với  họ ?”
 
 
Vệ Thừa lắc đầu: “Không ,  họ  với  Thẩm chắc là  uống rượu , chắc là đến nửa đêm mới về nhà.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn  tiếc nuối : “Hóa  hồi  đủ tuổi,  mấy  uống rượu mà  sốt ruột. Giờ   trưởng thành lâu ,  mà  chẳng  lấy một cơ hội để uống thỏa thích. Anh  xem, đây   là tiếc nuối của đời  ?”
 
 
Vệ Thừa  : “Đây   là tiếc nuối gì, khi nào cô  uống rượu,  mua về cho, hai đứa  cứ ở nhà uống. Say  thì cứ thế  vật  giường, chẳng chậm trễ việc gì cả.”
 
 
Trần Phồn   lắc đầu: “Uống một    sảng khoái bằng việc tụ tập với một đám  hò hét ồn ào chứ? Cái   là cảm giác đó, chứ   một  uống rượu giải sầu.”
 
 
“Được  , khi nào cô  thời gian, chúng  đến quán  Dung mà xả , chắc là  
 
 
sẽ  hoan nghênh.”