Trần Phồn bất lực : “Đời  ngắn ngủi mà, bản  ngày nào cũng  việc quần quật,  tìm  chuyện gì vui vẻ từ cuộc sống của ,  thì tìm từ cuộc sống của  khác , tìm  chuyện gì khiến  vui, cũng  thấy cuộc sống của  khô khan và buồn bã nữa.”
 
 
Diệp Thanh Minh  lắc đầu, nhưng vẫn  với Trần Phồn và Vệ Thừa: “Tổng giám đốc Triệu , là tổng giám đốc của khách sạn , cửa hàng  chính là do cô  mở đấy.”
 
 
Trần Phồn  lạ: “Không  , cửa hàng  là do hậu duệ của một đầu bếp lớn  truyền  mấy đời mở ? Tổng giám đốc Triệu  thế nào cũng  giống   thể vác  vá lớn  ạ.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Diệp Thanh Minh  lớn hơn: “Con bé ,    ngoài đừng   chuyện như  nhé,  chú ý  cảnh, chú ý chừng mực, hơn nữa còn  chú ý, đừng để những lời    mang  phiền phức, mang  kẻ thù cho ,   rằng, một lời   sưởi ấm ba đông, một lời  ác nghiệt  tổn thương   lạnh lẽo giữa tháng sáu, đừng dễ dàng dùng nghề nghiệp, khiếm khuyết về thể chất của  khác để công kích  .”
 
 
Trần Phồn và Vệ Thừa đều lắng   chăm chú, đây là những lời dạy dỗ của  lớn trong gia đình dành cho thế hệ , thật  cũng là những kinh nghiệm tích lũy  từ kinh nghiệm sống, kinh nghiệm  việc trong bao nhiêu năm qua của họ,  những kinh nghiệm, bài học, thậm chí là đánh đổi bằng cái giá  lớn mới  .
 
 
--- Chương 504 Cuộc trò chuyện giữa hai cha con ---
 
 
Vì chỉ  ba , Diệp Thanh Minh  chọn một phòng riêng nhỏ hơn, trong phòng ngoài sofa và bàn  đặt cạnh cửa sổ, còn  một tủ đựng đồ ăn cạnh bàn đặt sát tường gần cửa  , bày một bàn tròn  thể  sáu , lúc   bàn tròn  bày sẵn ba bộ bát đĩa, còn  vài món khai vị nguội.
 
 
Diệp Thanh Minh dẫn hai   xuống xong, tiếp tục : “Chủ khách sạn  là Tổng giám đốc Triệu  ,   vị Tổng giám đốc Triệu ,  đây từng  việc ở nhà khách,  đó tự   mở khách sạn,   cô   với , đây là cửa hàng thứ ba do cô  mở, cửa hàng chủ yếu tập trung  vị đầu bếp lớn  truyền  mấy đời đó, nhưng   , hương vị món ăn quả thật  ngon, điều đáng quý là,   món đặc sản địa phương.”
 
 
Trần Phồn tò mò hỏi: “Vậy chuyện cô   với bố là chuyện gì thế ạ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-815.html.]
Diệp Thanh Minh hỏi Trần Phồn: “Phồn Phồn ,  con cứ thích xen  chuyện  khác thế hả?”
 
 
“Con   xen  chuyện  khác ạ, con chỉ tiện miệng hỏi thôi,   cô   chuyện đó  mặt con và Vệ Thừa, rõ ràng là  sợ chúng con , thậm chí, cô  thật  là cố ý  như , mục đích là để cho hai đứa con tò mò,  đó  hỏi bố một  nữa về chuyện ,  sâu sắc thêm ấn tượng của bố về chuyện , bố  xem con phân tích  lý  ạ?”
 
 
Diệp Thanh Minh ha ha ,   sảng khoái, con gái nhỏ của ông, lanh lợi, tinh quái,  còn nắm bắt lòng , phân tích sự việc thấu đáo đến thế.
 
 
Trần Phồn đuổi theo hỏi: “Bố  xem, con   lý  ạ?”
 
 
Diệp Thanh Minh gật đầu: “Có lý,   lý, cô  thật  là  con tò mò   hỏi bố một câu, tuy cô    mối quan hệ giữa các con và bố, nhưng việc bố  thể mời hai đứa con ăn cơm riêng ở đây,  cho thấy mối quan hệ của chúng  thật   bình thường, mà   khi cô   chuyện của  với bố, thấy bố  tỏ  hứng thú lắm, cho nên, cô  chỉ  thể  thông qua việc các con hỏi han, để bố tăng thêm sự chú ý đến chuyện của cô .”
 
 
“Vậy bố mau  , rốt cuộc là chuyện gì thế ạ.”
 
 
Diệp Thanh Minh liền : “Cô   mở một chuỗi khách sạn ở một nơi gần đây, thành phố   bề dày văn hóa sâu sắc,   nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, khách du lịch từ các tỉnh khác  đông, thành phố gần đây đang xây dựng hình ảnh thành phố,  phát triển thành phố văn hóa, vì , cần  một  ngành khách sạn và ẩm thực  sức ảnh hưởng lớn đến định cư.”
 
 
Trần Phồn   chăm chú, Diệp Thanh Minh liền hỏi cô: “Con  nhận thế nào về chuyện ?”
 
 
Trần Phồn nghĩ kỹ  : “Việc các bạn  xây dựng Văn Thành trở thành thành phố văn hóa nổi tiếng thực  là một điều . Mấy ngày nay  và Vệ Thừa   khắp những ngọn núi nổi tiếng ở đó và  một cảm nhận sâu sắc rằng, nếu một địa điểm trở nên nổi tiếng,  nhiều   đến, lượng khách đến sẽ nhiều hơn. Không chỉ khu du lịch  doanh thu mà ngay cả những  dân địa phương gần đó cũng  thể mang rau rừng hái   các loại đặc sản núi rừng  bày bán kiếm tiền. Đừng coi thường chút tiền lẻ , khoản thu nhập , đối với  dân mà , chỉ tốn chút thời gian thôi, nhưng họ cảm thấy  mãn nguyện.”
 
 
Diệp Thanh Minh lắng   chăm chú. Đừng  ông  bây giờ là quan chức  đầu địa phương, nhưng ông    thời gian để  tìm hiểu dân tình khắp nơi như Trần Phồn và Vệ Thừa. Qua những cảm nhận của Trần Phồn, ông cũng  thể suy nghĩ về nhiều vấn đề.