Mắt Trần Phồn sáng bừng lên, mấy ngày nay vì tìm kiếm một  phù hợp như  mà Trần Phồn cảm thấy bao nhiêu tế bào não  chết. Kiến Linh thật sự đang yêu Trình Tuế Ninh, hơn nữa Trình Tuế Ninh  đưa Kiến Linh  gặp cha    . Kiến Linh bây giờ  quản lý mấy công ty,  còn thời gian để tìm kiếm địa điểm thích hợp ở núi non, thậm chí còn  liên hệ với một  đơn vị nghiên cứu khoa học, Kiến Linh   thời gian cho việc đó.
 
 
Còn về Trần Phồn thì cô  bây giờ  còn thời gian  việc  nữa, thời gian mỗi ngày của cô  đều dùng để học tập còn  đủ. Trần Phồn trong lòng cũng hiểu rõ, mấy năm ở trường  là mấy năm quan trọng nhất để cô học tập, cô cần  dành  bộ sức lực cho việc học,  thể dành chút tinh lực nào để kinh doanh một dược viên.
 
 
Bỏ cuộc như  thì Trần Phồn   cam tâm, bây giờ  Diệp Thanh Minh   thể giúp cô tìm một  thích hợp, Trần Phồn lập tức cảm thấy hứng thú. Chỉ cần là  do Diệp Thanh Minh giới thiệu, nhân phẩm chắc chắn   vấn đề gì, năng lực càng  cần  nghi ngờ.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Là  bố quen khi  việc ở miền Nam, khi đó   là phó giám đốc một nhà máy nhỏ thuộc quốc doanh. Nhà máy của họ  mất khả năng thanh toán, chuẩn  phá sản, ai ngờ    phục,  lập quân lệnh trạng với bố, chỉ hơn một năm  chuyển lỗ thành lãi, là một nhân tài hiếm . Chỉ tiếc là   đắc tội với  khác,
 
 
Người đắc tội  là   địa vị cao và quyền lực lớn, nên   chỉ  thể tha hương. Ai ngờ,  mà   đắc tội  vẫn đuổi theo,  để    ngày nào yên . Anh  thật sự  còn cách nào khác, mới tìm đến chỗ bố, chỉ cầu một nơi dung .”
 
 
Trần Phồn càng tò mò: “Anh  đây là  đào mộ tổ nhà  ,  là cướp vợ  , hoặc là  phạm  thiên điều gì ?”
 
 
Vệ Thừa  nhịn  ngụm  trong miệng, phun thẳng  đất. Diệp Thanh Minh  khổ: “Con đó, cả ngày trong đầu con nghĩ gì ? Anh   đào mộ tổ nhà  , cũng  cướp vợ  , chỉ là trong một buổi tiệc  trang trọng,  khiến em vợ của một vị lãnh đạo tỉnh mất mặt.”
 
 
Trần Phồn "ồ" dài một tiếng: “Con hiểu , đây là  giẫm lên mặt    . Haizz,   chắc tuổi cũng  lớn lắm nhỉ, nếu  thì cũng    chuyện bất lý trí như .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-820.html.]
 
Diệp Thanh Minh   nhiều,  thì ông  giúp giới thiệu , còn về   sẽ sống chung thế nào, bằng hình thức nào, thì đó là việc của Trần Phồn và họ.
 
 
“Bố,  là  bố giới thiệu cho con, nhân phẩm và năng lực chắc chắn   vấn đề gì, chỉ là bây giờ con   gì cả, hơn nữa dược viên  cũng   bao giờ mới sinh lời, con sợ  vốn liếng   đủ để con xoay sở.”
 
 
Diệp Thanh Minh  : “Cái  cần con tự  suy nghĩ, nhưng nếu  các điều kiện ưu đãi phù hợp với chính sách, bố  thể giúp con bật đèn xanh.”
 
 
Trần Phồn trực tiếp từ chối: “Không , chuyện nhỏ  của con  thể trở thành bia đỡ đạn cho  khác tấn công bố . Chúng  công là công, tư là tư, nên  thế nào thì  thế . Mặc dù việc  của con, ban đầu là một món  ăn đốt tiền, nhưng xét về lâu dài, đây là một việc   ý nghĩa. Không chỉ con  thể trồng dược liệu theo nhu cầu của , mà còn  thể đảm bảo dược tính của dược liệu theo yêu cầu của con, đây mới là điều quan trọng nhất.”
 
 
Diệp Thanh Minh  xong trong lòng khẽ động. Những nguyên liệu thô  liên quan đến chất lượng và dược tính của các loại thuốc  chế thành. Trần gia   nhiều phương thuốc cổ truyền,  lo những dược điền   thể phát triển bền vững.
 
 
Trần Phồn thấy Diệp Thanh Minh đang suy nghĩ, đợi một lát mới : “Bố, con cũng hiểu, việc con trồng dược liệu ,   lâu dài, con  để dược liệu trong dược viên tạo  giá trị, dùng giá trị đó để duy trì hoạt động hàng ngày của dược viên. Con  hỏi thầy giáo, thầy , dược viên của Trần gia ngày xưa là chuyên cung cấp nguyên liệu để Trần gia  những phương thuốc gia truyền. Những phương thuốc   dược hiệu  ,  nổi tiếng ở tỉnh thành.”
 
 
Diệp Thanh Minh  khi đến tỉnh thành còn đặc biệt tìm hiểu một  thông tin về Trần gia, đó thật sự là một gia tộc trung liệt. Một  cụ già trong tộc, để con cháu thoát   thản nhiên chịu chết. Để buộc Trần gia giao nộp cổ thư, cổ phương gia truyền, quân Nhật  lập pháp trường bên ngoài cổng thành, g.i.ế.c hại từng  nhà họ Trần. Đây là lý do vì  ông ngoại của Trần Phồn,  khi quân Nhật đầu hàng,  ôm mấy chai rượu,  lặng lẽ một đêm bên ngoài cổng thành. Mảnh đất đó,  thấm đẫm m.á.u của Trần gia bọn họ.
 
 
Diệp Thanh Minh liền : “Thật  lịch sử của Trần gia ở tỉnh thành  lâu đời, cũng là một danh  văn hóa lịch sử,    thể xây dựng  một dược đường của Trần gia.”