Trình Tuế Ninh đáp một tiếng, tối nay   uống rượu,  dám lái xe, liền để một đồng đội lái chiếc xe địa hình của Trần Phồn, phóng nhanh về phía cái sân ở ngoại ô phía nam.
 
 
Dì Chu  Vu Hải Na và Tô Hương Phụ dìu, run rẩy hỏi Diệp Thanh Minh: “Thưa Thị trưởng Diệp, phòng khách và nhà bếp  cần dọn dẹp  ạ?”
 
 
Diệp Thanh Minh  sắc mặt tái nhợt của dì Chu, lắc đầu: “Không cần, tối nay dì cũng  hoảng sợ , nghỉ ngơi sớm .”
 
 
Dì Chu  bóng lưng Diệp Thanh Minh đang   ngoài, hỏi Vu Hải Na: “Hải Na , cháu  xem Thị trưởng Diệp  mắng Trần Phồn ?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vu Hải Na đảo mắt: “Dì ,  nãy lời của  trai  dì   thấy ? Trần Phồn  , trang trí nhà cửa   thời , đồ nội thất   mới , khó khăn lắm mới  một con gà béo bở đến, Trần Phồn chẳng lẽ  nghĩ cách để moi tiền của   ?”
 
 
Dì Chu lúc  mới yên tâm, ôi một tiếng, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất: “Cảnh tượng tối nay,   sợ c.h.ế.t khiếp. Những  đó thật sự  cần mạng nữa , đẩy cửa lớn xông , thấy đồ gì là đập phá đồ đó. Nếu   mấy dì cháu  canh giữ ở cửa phòng sách, đồ trong phòng sách còn    tàn phá thành   nữa.”
 
 
Giọng Vu Hải Na   lạnh: “Đây là  chuẩn  kỹ càng , cứ chờ   đập phá nhà cửa, bắt cô   đó thôi. Dì , đừng lo lắng mấy đồ  đập hỏng trong nhà nữa, mà hãy lo cho    sống c.h.ế.t là gì . Cháu  bảo  cô   ngoan ngoãn để   dùng xe bán tải bắt cóc chứ, đây là tự    mồi nhử đó,     loanh quanh mấy vòng gần đây .”
 
 
Tô Hương Phụ vẫn còn kinh hãi run rẩy: “Hải Na ,   xem Phồn Phồn   táo bạo thế chứ? Cô  là con gái mà.”
 
 
“Con gái thì  chứ,  quên cô  xông lên tầng cao nhất của quán karaoke thế nào  ? Chúng  , còn  suy nghĩ kỹ xem, đợi Trần Phồn tống tiền  về, chúng  sẽ đòi bao nhiêu,  thể cứ thế mà chịu đựng sợ hãi vô ích . Nghĩ đến Na tỷ của  đây, khi nào mà sợ đến mức tay run  cầm nổi điện thoại chứ.”
 
 
Tô Hương Phụ phụ họa: “ đúng, lúc đó nếu    kéo tớ, tớ  ngã quỵ xuống đất  nhúc nhích  , đáng sợ quá.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-829.html.]
Dì Chu  phòng khách ngổn ngang khắp sàn,   nhà bếp đầy mảnh vỡ sành sứ, vẻ mặt đầy phiền não: “Nhà bếp cũng  dùng  , phòng khách cũng  ở  nữa , cuộc sống  mà qua đây.”
 
 
Vu Hải Na liền khuyên bà: “Cứ sống  thì sống  thôi, chúng  còn  sống  ý vị hơn nữa chứ. Dì , sáng mai chúng  sẽ đến quán ăn sáng đắt nhất phố mà ăn, nhớ giữ  hóa đơn đó. Không chỉ là bữa sáng, bữa trưa bữa tối chúng  cũng ăn ở nhà hàng lớn luôn. Nhà    đập phá ,  ngoài ăn là chuyện bất đắc dĩ, dì  đúng ?”
 
 
Dì Chu  lắc đầu, dẫn hai cô gái đến nhà ăn cạnh nhà bếp. Trong nhà ăn  ấm điện, vẫn  thể đun nước nóng. Trong sân vẫn còn mấy tên côn đồ  trói dây  đó, viện bên cạnh  cử  đến đây canh giữ,  pha cho   chút nước nóng uống chứ.
 
 
Cố Anh Tư vẫn đợi trong sân nhà , đợi Diệp Thanh Minh rời , đội trưởng đội an ninh của  trở về, liền hỏi diễn biến sự việc.
 
 
Nghe đội trưởng , Trần Phồn  chút chê phòng khách và nhà bếp, cố ý để   đập phá,  khỏi bật : “Trần Phồn , đúng là một   chịu thiệt thòi. Chúng  cũng  cần lo lắng cho   , chắc sáng mai sẽ   đến nhà bàn bạc chuyện sửa chữa  .”
 
 
Chị Ngô liền : “Sáng mai  đến ?”
 
 
Cố Anh Tư gật đầu: “, chính là sáng mai đó.   hỏi Trần Phồn  thể đòi  bao nhiêu tiền bồi thường,   cô  rầm rộ giăng cái bẫy , huy động nhiều  như , nếu  tiền bồi thường ít, thì cũng  xứng với những tính toán của cô .”
 
 
Đội trưởng đội bảo an  : “Càng  xứng với việc cô  lang thang  phố giữa đêm. Tiểu Ngũ và những  khác về  rằng, họ   loanh quanh khắp khu vực , chỗ nào ít  thì , chỗ nào ánh đèn tối thì chui , thật sự  dễ dàng gì.”
 
 
Cố Anh Tư ha ha  lớn,  xong,  với chị Ngô: “Yên tâm , cô  đòi  tiền bồi thường về, chắc chắn chúng  sẽ  phần, chỉ là      bao nhiêu kẻ xui xẻo.”
 
 
Có bao nhiêu kẻ xui xẻo ư? Trần Phồn  bên bàn, nhón một hạt đậu phộng rang dầu bỏ  miệng, nhai tóp tép  những  đang   mặt đất,  khỏi lắc đầu, với cái khả năng chiến đấu , mà cũng đáng giá để từ xa hơn nghìn cây  chạy đến . Không  trong đầu tên  chứa  thứ gì, đừng  là lúc   sinh ,  thai   , còn não thì   hả?
 
 
Trong  bộ cái sân,  duy nhất còn tỉnh táo là thằng béo  thẳng cẳng bên cạnh bàn, mặt trắng bệch, tròn xoe, như thể cái bánh bao   lò. Béo đến mức   thấy cổ ở , từ cổ xuống đến đùi,   gần như . Có lẽ vì  sai tư thế,  thở  nặng nhọc, sắc mặt cũng  vẻ  tái.