Trần Hồng Quyên hắng giọng,  với Trần Phồn: “Anh trai  chắc   với cháu , con gái lớn của , kết hôn hơn hai năm  mà vẫn   con.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Vừa mở lời, Trần Hồng Quyên  cảm thấy khó chịu  . Bà   thảo luận chuyện con gái  kết hôn mà   con với một đứa trẻ mười mấy tuổi. Nếu   con gái bà gần đây tinh thần  , bà cũng sẽ  cuống cuồng tìm  cách chữa bệnh. Sau khi thấy đơn thuốc mà  trai bà đưa, bà mới nảy sinh ý định đến đây.
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Chuyện sinh con   là việc của riêng  nữ, đây là chuyện của cả hai vợ chồng. Khi  vấn đề,  thể chỉ một bên  tìm nguyên nhân, mà cả hai bên đều  cùng  tìm hiểu mới .”
 
 
Thầy Trần và cô Viên cảm thấy như   đống lửa. Họ là những   cởi mở, nhưng một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, trắng trẻo, non nớt, vẻ ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện,    mặt bạn,  một cách già dặn rằng chuyện sinh con   là việc của riêng  nữ, đây là chuyện chung của cả hai vợ chồng. Hai  thầy  dạy dỗ bao năm qua nghĩ  cũng thấy  thực.
 
 
Trần Hồng Quyên lúc   bắt đầu cảm thấy chuyến  của  thật mạo , như thể  suy nghĩ kỹ,  ma xui quỷ ám .
 
 
Trần Phồn lúc   : “Bác Trần , chuyện con gái bác sinh con   là chuyện quá gấp gáp, ngược , bác mới là  nên  bệnh viện kiểm tra cẩn thận đó.”
 
 
Ba  lớn trong nhà ngạc nhiên  Trần Phồn. Trần Phồn  cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Hồng Quyên,  nghiêm túc : “Bác luôn lo lắng cho chuyện của  khác, như  là  đúng . Phụ nữ   yêu thương bản   , bản     mới  lo cho  khác  chứ.”
 
 
Trần Hồng Quyên  ngờ Trần Phồn   với bà những lời . Bà nghĩ đến việc  là một  phụ nữ,   bận rộn chuyện cơ quan,  càng  bận rộn chuyện gia đình, thậm chí cả nhà chồng, nhà con gái,  khác  một câu là bà  bận túi bụi. Trần Hồng Quyên bình thường  thấy, nhưng lúc   Trần Phồn  một câu như ,  cảm thấy lòng  chua xót.
 
 
Thầy Trần và cô Viên ngẩn  một lúc lâu, thầy Trần mới cẩn thận hỏi: “Phồn Phồn, sức khỏe của em gái thầy  vấn đề gì ?”
 
 
Trần Phồn  dậy  cạnh Trần Hồng Quyên, kéo tay  của bà đặt lên đùi, bắt mạch xong,  nghiêm túc : “Bác gái, tim của bác  vấn đề , ngày mai hãy đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận nhé. Công việc hôm nay   xong, cứ để đó   cả, ngày mai cũng  thể . Còn những chuyện lặt vặt , bác    thì ai thích  thì cứ ,   quy định nhất định  là ai  , đúng  ạ?”
 
 
Trần Hồng Quyên lau khóe mắt, tò mò hỏi: “Cháu còn nhỏ tuổi như ,   hiểu  nhiều đạo lý đến thế?”
 
 
Đôi mắt to tròn sáng ngời của Trần Phồn cong thành hai vầng trăng khuyết,  tự hào : “Ông ngoại cháu thường xuyên khuyên bệnh nhân của ông như  đó ạ. Bệnh nhân của ông ngoại  khi  những lời  khuyên nhủ, tâm trạng thoải mái,  kết hợp với thuốc của ông ngoại, hồi phục  .”
 
 
Ba  lớn  . Mặc dù , Trần Hồng Quyên  khi  Trần Phồn an ủi, quả thực cảm thấy  tâm thoải mái hơn  nhiều.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-83.html.]
Trên bàn  đặt gói thuốc mà Trần Hồng Quyên mang đến. Trần Phồn mở một gói, cẩn thận kiểm tra các dược liệu bên trong, gật đầu: “Dược liệu của công ty dược liệu chúng , chất lượng quả thực  tệ.”
 
 
Trần Hồng Quyên, với tư cách là lãnh đạo công ty dược liệu,  cô bé bác sĩ nhỏ khen ngợi,  buồn   bất lực: “Cảm ơn cháu  tin tưởng chúng .”
 
 
Trần Phồn cầm gói thuốc lên,  với Trần Hồng Quyên: “Bác gái, chuyện sinh con , sức khỏe  là một mặt, còn  xem đứa bé đến khi nào, duyên phận  tới, cầu mong cũng vô ích, chỉ thêm phiền não thôi ạ.”
 
 
Thầy Trần và cô Viên đều bật : “Đây  là lời của ông ngoại con  đúng ?”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “ , chính là lời ông ngoại cháu  đó. Sao ạ, những lời  của ông ngoại cháu    lý ?”
 
 
Lúc  Trần Hồng Quyên cũng bật  theo: “Có lý,   lý.”
 
 
Trần Phồn  dậy  với thầy Trần: “Con mang thuốc cho  Trần Cương. Những lời con  khuyên bác gái, thầy và cô nhớ  đặt  lòng đấy nhé.”
 
 
Thầy Trần định tiễn Trần Phồn xuống lầu, nhưng Trần Phồn  cho phép. Cô  ngoài cửa phòng,  nhỏ với thầy Trần: “Thầy ơi, em gái thầy là   lo lắng, tính cách  vẫn nên  đổi  ạ. Chuyện   lợi cho bản , tại     chứ, đúng  ạ?”
 
 
Thầy Trần gật đầu: “ đúng đúng, con  đều đúng cả. Anh và vợ con bây giờ sẽ khuyên nhủ con bé thật kỹ.”
 
 
Trần Phồn lúc  mới yên tâm xách gói thuốc xuống lầu,  đến căn hộ bên cạnh.
 
 
Vì  Trần Cương tạm trú ở đây, Trần Phồn  chìa khóa cũng  dùng, mà gõ cửa.
 
 
Mẹ Trần Cương từ bên trong mở cửa,  thấy Trần Phồn  ngoài cửa, liền hỏi: “Phồn Phồn,  cháu  tự mở cửa  ?”
 
 
Trần Phồn  bước ,  : “Bác gái, căn phòng  bây giờ là bác đang ở mà, cháu gõ cửa là lẽ đương nhiên ạ.”
 
 
Mẹ Trần Cương  ngờ Trần Phồn  trả lời như , ngẩn  một lúc lâu mới hiểu , đây là sự tôn trọng của Trần Phồn dành cho bà.