“Hai vị lãnh đạo, chỗ đậu xe trong hẻm đều là chỗ đậu xe riêng, xe của chúng   đó sẽ  tiện đỗ.”
 
 
Lâu Ngọc Ninh khách sáo cảm ơn,  cùng Dương Chí Quốc xuống xe.
 
 
Lần  chỉ  hai  họ đến,  đó sẽ  thêm một   phụ trách xử lý hậu quả.
 
 
Dương Chí Quốc xuống xe,  quanh cảnh xung quanh, thở dài  với Lâu Ngọc Ninh: “Đứa em trai của cô đấy, chẳng chịu  xem đây là chỗ nào. Cô  bên  kìa, một dãy kiến trúc trông  vẻ cổ kính đó, chính là trung tâm hành chính cao nhất của tỉnh . Người sống ở đây,  thể là  đơn giản ?”
 
 
Lâu Ngọc Ninh cũng lắc đầu theo: “Ngọc Tăng  , những năm đầu đời quá thuận lợi, hy vọng bài học    thể khiến nó  đổi.”
 
 
Dương Chí Quốc chắp tay  lưng  ở đầu hẻm,  con hẻm vắng vẻ, hỏi Lâu Ngọc Ninh: “Ngọc Ninh ,   bao giờ quản chuyện  ăn bên ngoài của chị em cô, bởi vì  , cô là một    chừng mực, cô  năng lực,  việc  tay cô cũng sắp xếp   đấy, nhưng, điểm yếu duy nhất của cô, cũng  thể  là điểm đột phá của cô, chính là đứa em trai cô.”
 
 
Lâu Ngọc Ninh từ từ cúi đầu, chiếc cổ thiên nga thon dài khiến  phụ nữ gần bốn mươi tuổi  vẫn giữ  vẻ tao nhã. Khí chất dịu dàng mà cô toát  khiến những lời Dương Chí Quốc      thốt nên lời, chỉ  một tiếng thở dài thật dài, ông chắp tay  lưng bước  trong hẻm.
 
 
Lâu Ngọc Ninh theo  Dương Chí Quốc,    quan sát những kiến trúc hai bên con hẻm.
 
 
Dương Chí Quốc   xa,  thấy Diệp Thanh Minh   một cánh cổng lớn, thấy ông, ông  bước vài bước đến đón.
 
 
Hai  bắt tay, Dương Chí Quốc áy náy : “Đồng chí Thanh Minh,  đến đây để ‘vác gai xin tội’ đây.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Diệp Thanh Minh  : “Lão lãnh đạo   thì quá lời . Chuyện   do ông , ông xin tội gì chứ? Đường sá xa xôi, xin lão lãnh đạo  nhà  nghỉ  .”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-835.html.]
Lâu Ngọc Ninh   Dương Chí Quốc, thấy Diệp Thanh Minh  , cô mỉm  gật đầu,  một tiếng “Chào thị trưởng Diệp ạ”. Diệp Thanh Minh hiểu ngay, đây là chị của Lâu Ngọc Tăng, vợ hai của Dương Chí Quốc, Lâu Ngọc Ninh.
 
 
Diệp Thanh Minh chỉ lướt qua một cái,  cảm thấy lời Trần Phồn  tối qua  đúng, Lâu Ngọc Ninh quả nhiên  . Cái  của cô  là cái  toát  từ khí chất, mang  cảm giác dễ chịu, là sự trầm lắng của một tướng mạo ưu việt theo thời gian, càng là vẻ  độc đáo  mài giũa qua những trải nghiệm trong cuộc đời cô .
 
 
Diệp Thanh Minh mời Dương Chí Quốc  cổng,  qua bức bình phong, liền thấy  chân tường trong sân  mấy   trói tay  đó, trong đó  Lâu Ngọc Tăng. Thấy Dương Chí Quốc theo  Diệp Thanh Minh bước  sân, Lâu Ngọc Tăng liền  lóc kêu một tiếng “Anh rể”.
 
 
Tiếng “ rể”  khiến Dương Chí Quốc   hổ  tức giận, hận  thể xông lên đá cho mấy cái để hả giận.   mặt Diệp Thanh Minh, Dương Chí Quốc cũng  thể   chuyện thất lễ như , đành  sang  Lâu Ngọc Ninh.
 
 
Lâu Ngọc Ninh liền nháy mắt với Lâu Ngọc Tăng đang  sang, Lâu Ngọc Tăng thút thít cúi đầu. Lâu Ngọc Tăng thực  cũng  sợ   rể lớn hơn  nhiều tuổi , thực   nhiều lúc,  dựa  thế lực của  rể, nhưng    che chở cho   chính là  rể.
 
 
Dương Chí Quốc  trong sân, thứ đầu tiên ông  thấy là phòng khách mở toang cửa, bên trong hỗn độn. Quay đầu   bếp, Dương Chí Quốc trong lòng chỉ  thở dài, vẫn là thở dài. Một đứa em vợ   đầu óc như   là của ông, ông bây giờ     ép đến đây, ngoài việc  theo yêu cầu của họ để giải quyết vấn đề, còn  thể  gì nữa chứ?
 
 
Mặt mũi, danh dự đều  mất ở đây, Dương Chí Quốc kiêu ngạo cả đời, giờ phút  đối với đứa em vợ , hận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
 
Dương Chí Quốc  thấy tiếng động từ gian nhà phía đông,  đầu  , liền thấy một cô gái nhỏ  xinh , vịn khung cửa, gọi Diệp Thanh Minh một tiếng “bố”,  hỏi: “Đây là chị và  rể của Lâu Ngọc Tăng ?”
 
 
Diệp Thanh Minh gọi một tiếng “Phồn Phồn”,   với Dương Chí Quốc: “Đây là con gái , Trần Phồn. Trần Phồn, đây là lão lãnh đạo  đây của bố, Dương Chí Quốc, tỉnh trưởng tỉnh Nghiêm Phụ, và đây là bà Dương.”
 
 
Trần Phồn bước tới,  khách sáo chào hỏi,   thẳng  vấn đề: “Hai vị, hai vị đến đây để giải quyết vấn đề,  thì  sẽ đưa hai vị  xem những vấn đề chúng  cần giải quyết ,   ạ?”
 
 
Dương Chí Quốc và Lâu Ngọc Ninh gật đầu  , Trần Phồn liền : “Nào, mời hai vị  phòng khách . Đây là nơi đầu tiên họ động thủ  khi xông  tối qua.”
 
 
Diệp Thanh Minh cùng  phòng khách. Dương Chí Quốc  những đồ nội thất  lật đổ, đồ điện gia dụng  la liệt  sàn, thậm chí cả chiếc đèn  ở góc tường cũng  đập vỡ, cả  ông  tê dại. Dù  thì ông cũng  đến ,  giải quyết thế nào cũng chỉ là vài câu  của  , ngoài việc đồng ý, tích cực bồi thường và xin , thì còn  thể  gì  nữa chứ?