Diệp Thanh Minh  lắc đầu, Trần Phồn đắc ý lắc đầu: “Ông ngoại con từng , con cháu nhà họ Trần , ăn gì cũng  thể chịu thiệt, chịu uất ức, nếu  thể báo thù ngay lúc đó, nhất định   để qua đêm. Nếu lúc đó  báo , thì  ghi nhớ kỹ, khi nào  thể báo thù, một chút cũng   chậm trễ, nếu , cứ treo mãi trong lòng, dễ khiến tâm trí bất .”
 
 
Diệp Thanh Minh   với Dương Chí Quốc: “Ông thấy ,   một câu, con bé  đến mười câu chờ , mà    thể phản bác. Cái chức  cha già  của , haizz, một lời khó  hết.”
 
 
Trần Phồn  : “Cha cũng đừng   chứ. Hồi  ở Bờ Biển, ai trong khu tập thể mà   tên tuổi Trần Phồn con? Ngay cả mấy ông bà lão trong khu tập thể, vị nào thấy con mà  gọi con từ xa? Con  với cha thế  nhé, con  , là do ông ngoại nuôi dạy theo sở thích của ông  đấy. Ông ngoại con  như , nếu   một tâm tính ,    thể ở trong rừng sâu Đông Bắc mười mấy năm chứ? Nếu tính cách  , ông     thể mang theo mối thù sâu nặng mà đánh Nhật ? Ông già nhà   , cũng chỉ là tuổi tác  cao, vết thương cũ khiến ông   trụ  nữa, chứ nếu , ông ngoại con sống đến trăm tuổi cũng  thành vấn đề .”
 
 
Diệp Thanh Minh vội vàng liên tục    . Trần Phồn nâng ly  mặt, dùng đồ uống trong ly mời Dương Chí Quốc một ly rượu: “Ông đến đây, chúng    thành ý của ông . Còn về các vấn đề chi tiết  , bên  sẽ    việc cụ thể với cấp  của ông. Chuyện    nhỉ, chỉ  thể  là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi,  cũng  ngờ  xảy  chuyện như . Đương nhiên , chuyện  xảy  , chúng   tích cực đối mặt. Thái độ của các vị cho thấy mức độ coi trọng vấn đề  của các vị. Thành ý chúng   nhận  , đều là  quen cả, đáng lẽ    thế nào thì chúng  cứ  thế ,  cũng sẽ  đưa  yêu cầu gì quá đặc biệt .”
 
 
Lâu Ngọc Ninh cảm ơn Trần Phồn, Trần Phồn lắc đầu: “Tổng giám đốc Lâu, bà cũng  nên cảm ơn ,    còn  một  việc cần bà giúp xử lý.  đây, đang gánh vác đại kế hưng thịnh của Trần Gia Y Quán, Tưởng Mộ Phong quả thực là một nhân tài, giúp   mấy vườn thuốc ở núi phía Nam. Cả gia đình họ   sẽ định cư ở đây. Con cái  học cần hộ khẩu,    nhờ   chuyển hộ khẩu cho gia đình ba  họ,  mà    chấp thuận. Chuyện  mong Tổng giám đốc Lâu giúp điều phối một chút,   bận học hành, Tưởng Mộ Phong   chính là   đầu bên vườn thuốc nhà họ Trần của ,   giúp  lập kế hoạch, đưa  ý kiến, cho nên, một  việc, đáng lẽ   nương tay thì  nương tay, dù  thì ba mươi năm sông Đông, ba mươi năm sông Tây, xã hội pháp trị,   thể nhổ cỏ tận
 
 
gốc, bà  xem,  đúng ?”
 
 
Lâu Ngọc Ninh từ mấy câu cuối của Trần Phồn   hàn ý lạnh lẽo, cô  chút hối hận. Vướng bận vì cha  luôn dung túng Lâu Ngọc Tăng, và ân oán giữa gia đình họ với nhà họ Tưởng, cũng chỉ xem như Lâu Ngọc Tăng   tù ba năm là xong. Chính vì ở tù ba năm mà Lâu Ngọc Tăng vẫn luôn  buông tha nhà họ Tưởng, ai ngờ Tưởng Mộ Phong  quen  Diệp Thanh Minh, ,   là Tưởng Mộ Phong  quen  Trần Phồn.
 
 
Lâu Ngọc Ninh liên tục cam đoan, về sẽ sắp xếp  giải quyết  thỏa chuyện . Trần Phồn liền : “Vừa đúng lúc, căn nhà  mua cho Tổng giám đốc Tưởng gần đây sắp  giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở ,  thì đúng lúc  thể đăng ký hộ khẩu  tên sổ đỏ luôn.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-841.html.]
 
Kiến Linh lúc  : “Theo chính sách, bây giờ việc đăng ký trực tiếp  tên sổ đỏ  lẽ sẽ  khó khăn. Thế  ,  tiên hãy đăng ký hộ khẩu của cả gia đình họ  sổ hộ khẩu tập thể của công ty chúng , cầm theo giấy hộ khẩu, cùng với sổ đỏ, con cái của Tổng giám đốc Tưởng sẽ  thể nhập học thuận lợi.”
 
 
--- Chương 522 Sợ đến  ---
 
 
Ăn tối xong, Dương Chí Quốc và Lâu Ngọc Ninh  đưa đến phòng suite thương gia ở tầng  cùng.
 
 
Lâu Ngọc Ninh  kịp nghỉ ngơi, cô gọi điện cho em trai Lâu Ngọc Tăng. Biết Lâu Ngọc Tăng cũng đang ở khách sạn , cô liền bảo   lên tầng cao nhất.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Lâu Ngọc Tăng gõ cửa bước  phòng,  thấy chị gái và  rể,   lập tức bật .
 
 
Lâu Ngọc Ninh sa sầm mặt: "Em đừng  vội, kể  cho chị   chuyện tối qua một cách rành mạch."
 
 
Lâu Ngọc Tăng quệt nước mắt  mặt: "Chị ơi, em  từng thấy ai hung dữ như ! Chỉ một cái chớp mắt, đám  của em   la liệt  đất,  tiếng động. Sau đó em còn  con bé đó  gì đó với  đến tìm nó, rằng đám  của em  thể ngủ mê mệt đến tận tối hôm , cứ thế mà ngủ,  còn 'tiết kiệm'  vài bữa ăn."
 
 
Lâu Ngọc Ninh như thể  chuyện thần thoại, hỏi : "Em đang mơ ?"