“Cuối tuần  đến ăn cơm khá đông, xin ba vị chờ lâu, lạc và đậu lông  là quà tặng của quán.”
 
 
Trần Phồn liền mỉm  với bà chủ: “Bà chủ, bà khách sáo quá .”
 
 
Bà chủ  qua là   kinh doanh,  chuyện  tươi, lời lẽ chân thành, nhiệt tình, cho dù gọi món xong chờ lâu vẫn  khiến   cảm thấy sốt ruột.
 
 
Diệp Thanh Minh   ngoài cửa sổ, bên ngoài lung linh sóng biếc, giữa mặt hồ còn  một hòn đảo nhân tạo, đảo khá lớn,  từ xa, liễu rủ thướt tha, những kiến trúc tường trắng ngói đen ẩn hiện giữa cảnh vật.
 
 
Anh tò mò hỏi bà chủ: “Bà chủ, chỗ  là nơi nào ?”
 
 
Bà chủ liền  đáp: “Khách là  từ nơi khác đến  ? Chỗ đó là một nhà khách mới xây mấy năm , chuyên kinh doanh khách sạn.”
 
 
Diệp Thanh Minh tò mò hỏi: “Một nơi hẻo lánh như   xây nhà khách,  ai đến tiêu tiền ?”
 
 
Bà chủ liền : “Đương nhiên   đến tiêu tiền chứ, các vị đến muộn ,  thấy đó thôi, từng chiếc xe nối đuôi  chạy  đó kìa.”
 
 
Trần Phồn ngạc nhiên : “Còn   từ nơi khác đến đây nghỉ ? Chỗ  ngoài một vùng nước  , cũng chẳng  chỗ nào vui chơi giải trí mà?”
 
 
Bà chủ  một cách  phần bí ẩn: “Cần gì chỗ vui chơi giải trí chứ,  là mấy quan chức  ăn đến đây chơi bời thôi mà.”
 
 
Trước mặt Trần Phồn, một cô gái nhỏ, bà chủ  tiện  , những cô phục vụ  tuyển  nhà khách đó, ai nấy đều dung mạo xinh , dáng  cân đối,  sáng suốt còn    đây là  gì ?
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Diệp Thanh Minh   nghĩ đến điều gì, lông mày nhíu .
 
 
Bà chủ   tiếp đón những vị khách khác, Trần Phồn cầm ấm lên, rót cho Diệp Thanh Minh một chén sữa đậu nành: “Bố ,   ngoài ăn cơm thì cứ vui vẻ thôi, lát nữa ăn đồ ngon trong lòng cũng vui vẻ mà, những chuyện  vui đó,  đừng nghĩ đến nữa.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-99.html.]
--- Chương 51 Trần Phồn , bố là  đầu  bố con, con cũng là  đầu  con gái bố ---
 
 
Món ăn quả nhiên  ngon, Diệp Thanh Minh  ăn  gật đầu.
 
 
Trần Phồn cũng ăn  vui vẻ,  ăn  : “Không ngờ món ăn ở đây  ngon đến ,  thế   đến sớm hơn để nếm thử .”
 
 
Trần Khánh Lai nhớ đến Ngô Văn Bác  rằng phía bắc thành phố còn  một quán ăn ngon khác, liền : “Ngô Văn Bác  phía bắc thành phố còn một quán nữa đó, đợi  thời gian, chúng   đến đó nếm thử.”
 
 
Diệp Thanh Minh nghĩ đến việc   ăn ở căng tin, gặp quản lý Mã đưa cơm cho , còn hỏi về Trần Phồn, liền : “Quản lý Mã của nhà khách còn hỏi bố khi nào hai đứa đến đó. Cậu   nếu hai đứa đến, báo  cho   một tiếng, họ sẽ  cho hai đứa những món đồ ăn kho ngon tuyệt.”
 
 
Trần Phồn nghĩ đến những món ăn  ăn ở nhà  nuôi  nhận bố  nuôi, liền : “Vậy con gọi điện báo cho  nuôi một tiếng, bảo     đến đưa đồ cho chúng  thì ghé chỗ quản lý Mã mua ít đồ ăn kho mang qua.”
 
 
Diệp Thanh Minh bất lực : “Phồn Phồn,  nuôi con dạo  công việc  bận.”
 
 
Trần Phồn đặt đũa xuống,  nghiêm túc : “Bố , bố   giữa bố và  nuôi con  sự khác biệt lớn nhất ở  ?”
 
 
Diệp Thanh Minh mơ hồ lắc đầu. Trần Phồn liền : "Cô nuôi của con, dù công việc bận đến mấy, chỉ cần thời tiết  quá tệ, cô  đều mang đồ ăn ngon, nước uống ngon đến cho con và  Tại Châu. Bố  cô nuôi bận việc, nhưng cô   từng thất hứa một  nào cả. Bố ơi, cô nuôi là   coi trọng lời hứa, chuyện  hứa với bọn con, cô   bao giờ thất hứa vì công việc  bất kỳ lý do nào khác."
 
 
Diệp Thanh Minh  lời Trần Phồn , nhất thời ngây . Thực ,   từng đích  nuôi con. Anh  quyền nuôi dưỡng Diệp Du, nhưng Diệp Du  lớn lên bên cạnh ông bà nội. Anh  bao giờ  rằng, cách đối xử với con cái,  thể vì  là bề  mà tùy tiện thất hứa. Diệp Thanh Minh  nghĩ đến khi Diệp Du còn nhỏ, rõ ràng   hứa sẽ đưa con bé  chơi hoặc  gì đó, nhưng    rời  vì công việc hoặc những lý do khác. Không    thấy ánh mắt thất vọng của con, lúc đó Diệp Thanh Minh   gì nhỉ?
 
 
"Con  hiểu cho bố,   bố sẽ đưa con ." Sau đó, Diệp Du   ?
 
 
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Minh giật  kinh hãi. Trần Phồn  cầm đũa, ăn thêm hai miếng rau, thấy Diệp Thanh Minh vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ, bèn : "Bố ơi, đây là  đầu tiên con  con gái của bố, và bố cũng là  đầu tiên  bố của con. Vì cả hai chúng  đều là  đầu, nên   nhiều điều cần  học hỏi."
 
 
Diệp Thanh Minh  ngờ   cách  như , thoạt  thì ngạc nhiên, nhưng càng nghĩ càng thấy  lý.
 
 
"Bố ơi, con hiểu công việc của bố  bận, cũng thương bố vì bận việc mà ăn uống  điều độ, ngủ  ngon giấc.  bố , bố cũng  quan tâm xem liệu con  cảm thấy  vui vì một  cách  của bố  . Bố ơi, bố còn  vì một  khác biệt tư tưởng giữa hai thế hệ chúng  mà suy nghĩ từ góc độ của con khi con  ý kiến trái chiều với bố."