Chính Hạ - Chương 09

Cập nhật lúc: 2025-10-26 03:42:16
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng cứ thế giằng co suốt một tháng, đến khi đoàn hòa rốt cuộc xuất phát.

Không chiêng trống rợp trời, rượu đưa tiễn. Chỉ mấy cỗ xe ngựa chở cống phẩm lầm lũi tiến về phía Đông.

Trong cống phẩm , đương nhiên cả .

 

Dọc đường, cảnh dân gian hiện như một bức họa địa ngục.

Người c.h.ế.t đói co ro bên vệ đường, bụng phình lên, đôi mắt vẫn mở trừng trừng.

Nạn dân lết thành đoàn như những bóng ma, mùi tử khí bốc lên ngột ngạt trong cái nóng điên rồ của mùa hạ.

Tiếng quạ hú đệm, tiếng oán trời than đất phách, hòa âm méo mó mà tàn bạo.

"Tống Trác," giơ tay đón lấy miếng bánh nguội đưa, "Trước khi rời khỏi kinh thành, ngươi hình dung cảnh tượng khủng khiếp đến nhường ?"

Hắn lắc đầu: "Tận mắt chứng kiến, như mắc nghẹn trong lòng."

"Vậy ," khẽ , " ... chẳng cảm thấy gì cả."

Những khổ đau , liên quan gì tới ?

 

Tống Trác lặng yên, sâu thẳm mà .

"Minh Tâm cũng là một nạn dân. Nàng mất cha , lưu lạc tới phủ, đó vì dáng điệu nhang nhác như giữ ," phóng ánh xa, nơi nàng đang chỉ huy đội thị vệ dẹp đám loạn dân rên xiết xin cơm, "Sau đó, khi cha ép học thành tài nữ cho ông khoe khoang, chính nàng cầu xin thế .

Tống Trác, sinh mệnh nàng giá trị hơn, sinh mệnh giá trị hơn? Ta đáng để nàng hy sinh vì ư?"

"Hay là," giơ tay đón lấy ánh nắng bỏng rát, chỉ đám chỉ còn da bọc xương, "sinh mệnh của bọn họ giá trị hơn? Người đời rằng, quý tộc chúng lớn lên nhờ cơm gạo trăm nhà, nên báo quốc bằng tính mạng. Có thật chăng? Xuất là điều chọn ? Lợi ích mà hưởng, những kẻ ăn trốc hưởng nhiều hơn ư? Không cách nào khác, chỉ thể lấy sinh mệnh mà trả thật ư?"

Hắn lặng hồi lâu, cách nào đáp lời.

 

đành lòng, Minh Tâm cũng chỉ dám lén lút giúp đỡ t.h.u.ố.c thang, đưa lương thực cho những đứa bé yếu ớt nhất.

Chúng đều hiểu, thể nào cứu tế nạn dân, vì một khi mềm lòng, họ sẽ xông cướp phá thậm chí g.i.ế.c .

 

Cùng lúc , tin Thái tử và Tĩnh Vương đấu đá lẫn , tin triều đình thu phục nổi phiến quân liên tiếp truyền tới. Tống Trác cũng ngày càng trầm mặc.

 

Càng tiến gần về Chính Dương, đoàn chúng càng thưa thớt dần.

Người trong đoàn hòa đều hiểu rõ: chuyến , chẳng khác gì chịu c.h.ế.t.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Chính Dương quân lực mạnh mẽ, đủ sức đè bẹp lực lượng phân mảnh, đủ tự dẹp nội loạn của Sương Hoa. Bọn chúng chẳng qua coi công chúa hòa là một món đồ chơi để hạ nhục quốc khí.

Ta cố tình hạ lệnh canh gác nghiêm, cũng chẳng ngăn ai bỏ trốn.

Những kẻ run rẩy xin khế, vung tay trả , để họ rời .

Không còn đủ thị vệ theo gác, những xe cống phẩm bỗng trở nên vướng víu. Phàm là thứ quá tầm, vàng bạc lụa là, trân châu ngọc quý, đều lệnh mở hòm rải rác dọc đường.

Vương triều cướp của dân, trả cho dân cũng là lẽ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chinh-ha/chuong-09.html.]

 

Một ngày, mở mắt, thấy Minh Tâm cũng biến mất.

Nước để nguội đắng ngắt bàn.

Tống Trác hỏi, nhưng rốt cuộc cũng miệng.

Thị nữ đều bỏ trốn hết, bên cạnh chỉ còn một vài thị vệ trung thành. Cống phẩm đều phân phát còn gì giá trị, chúng chỉ giữ lương thực ăn dọc đường cùng bạc vụn phòng .

 

Sắp tới biên giới .

Mùa hạ nóng nực, đường gió cát vất vả, bỗng sốt một trận khủng khiếp.

Trong mơ màng, thấy Tống Trác chuyện với thị vệ bên ngoài.

Ta câu câu mất, rằng Thái tử vẫn gửi tới ám sát. Hàn Phong Tiễn còn tay tương trợ, triều đình càng đoái hoài.

Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên.

Hắn chạm ngón tay lên vầng trán nóng bỏng của .

"Uống chút nước," Tống Trác kéo đùi , đặt lên môi khô nứt một chén nước ấm. Ta tựa lòng , còn sức để giãy giụa.

Khi , cảm thấy siết chặt lấy lòng.

 

Cơn sốt còn dứt, chúng vượt qua biên giới. Cảnh sắc tăm tối trải qua bỗng như ác mộng bừng tỉnh, một quận nhỏ ở Chính Dương cũng nô nức nhộn nhịp hơn gấp bội những thành lớn ở Sương Hoa.

Chúng như thở phào, đầu tiên nhiều ngày, mới nghỉ trong một khách điếm tử tế.

 

Tống Trác trải đệm phẳng phiu, mới ôm từ xe ngựa đặt lên giường.

"Muốn tắm," nhăn nhó, đầu tóc bết dính ngứa ngáy đến khó chịu.

"Không ," trừng mắt, "Nàng mới hạ sốt thôi."

Hừ.

Kẻ càng ngày càng quản nhiều thứ.

Ta hậm hực ngậm miệng, kéo chăn xoay lưng ngoài, thèm phí lời đối đáp với .

Dường như tiếng cố nén, cửa phòng khép .

Ta lắng động tĩnh, dặn dò mấy thị vệ trông chừng , hẳn ngoài.

Khoác thêm áo mỏng, mở cửa. Người canh cửa sửng sốt khi tắm gội:

"Không ạ, chỉ huy dặn ."

"Các ngươi là của của hả?" Ta cau mày nghiêm giọng.

Họ , dám trái lệnh, cun cút lui chuẩn .

Loading...