Chính Hạ - Chương 12
    Cập nhật lúc: 2025-10-26 03:49:04
    Lượt xem: 87 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúng đưa một gian phòng nhỏ, còn dùng dây thừng trói .
"Hỗn xược," ném mạnh bình rượu xuống sàn, vệt nước sũng cả rèm giường. "Ta là công chúa, là nô lệ!"
Bọn họ đang lúng túng , thì một tiếng hể hả vang lên.
Một đàn ông mặt đầy nếp nhăn, mặc áo bào vàng sẫm, nét mặt cay nghiệt bước .
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Quân chủ Chính Dương vẫy tay, lập tức đám hầu hạ rút lui, để hai chúng trong gian phòng nọ.
"Ta thích những con mèo hoang khó thuần," ánh mắt độc địa của lướt thể , giờ chỉ khoác một tấm áo mỏng manh, "hy vọng ngươi thất vọng, công chúa Sương Hoa."
Hắn đẩy ngã xuống giường, thô bạo xé vạt áo mỏng.
Nước mắt trào kiểm soát, tay khua loạn, đổ đèn nến bàn cạnh đó.
Nhìn thấy hình xăm trúc đào, khùng khục, ánh mắt trở nên đen tối.
Lửa bùng lên, lan tới rèm giường, cánh tay còn vắt sát cạnh giường trở nên rát bỏng.
"Không rụt ," quát lên, giáng một cái tát choáng váng, giữ lấy tay đang lửa đốt.
Quân chủ Chính Dương c.ắ.n mạnh lên hình xăm hoa tới bật máu, co rút trong đau đớn.
Lửa l.i.ế.m lên hình xăm tay, cảm thấy như cả thể lăn bàn chông.
Hắn định gọi dập lửa trong lúc chiếm lấy , mới chợt nhận ...
Toàn run rẩy kiểm soát, lưỡi cũng tê , phát âm thanh nào.
Ta thở phào, nén đau đẩy sang một bên.
"Ngươi tới Tam Thế Độc ?" Ta xé mành lụa , "Thứ độc ở trong m.á.u của , truyền m.á.u của con, hòa cùng m.á.u huyết của kẻ huyết thống trực hệ khác mới thể phát huy tác dụng. Mẹ uống độc ngày bà tin em gái qua đời. Bà ... hành hạ tới c.h.ế.t trong cung của ngươi."
Vị tướng cả đời tàn độc khoan nhượng, giờ căm phẫn mà thể phản kháng.
"Ta dùng m.á.u của em gái hòa cùng mực thuốc, xăm độc lên vai, ngươi bản chất bạo dâm, ắt hẳn sẽ c.ắ.n xé. Nếu , đốt hình xăm nơi cánh tay, hương độc cũng sẽ ngươi choáng váng." Ta gằn, dần dần tiếng tới, " độc khí đủ ngươi c.h.ế.t. Chính tay , sẽ bắt ngươi đền mạng cho dân chúng Sương Hoa, và cô của !"
Ta dùng dải lụa siết cổ . Kẻ xứng đáng xưng tụng là mạnh mẽ, giãy điên cuồng dải lụa đứt tới hai , chất bài tiết hôi thối chảy .
Cuối cùng cũng tắt thở.
Ta mất hết sức lực, buông ghế đệm, bình thản ngọn lửa.
Giằng co quá lâu, giờ đủ sức thoát , dù bên ngoài hẳn còn thị vệ. Ấy là nếu theo đúng bố cục Nhị hoàng tử hứa.
Mà thực , chắc giữ lời.
Thôi, còn quan trọng nữa.
Giờ , hẳn t.h.u.ố.c tan hết, Tống Trác nhóm thị vệ đưa khỏi Chính Dương, trở về Sương Hoa.
Ta nhắm mắt , chờ lửa cuốn lấy thể mệt mỏi rách nát .
"Hạ Ngưng, Hạ Ngưng."
Có tiếng cửa kẽo kẹt mở , cùng tiếng hốt hoảng gọi tên .
Hắn để phí một giây, lao cõng lưng.
Ta gục xuống vai áo thị vệ của , thì thào hỏi:
"Sao ở đây?"
Tống Trác cõng chạy như bay, vượt qua hoàng cung vắng lặng tới bất thường.
"Ta , nếu nàng dám cung, sẽ xông cướp !" Giọng gay gắt, "Ta dùng nhân mạch của Thái tử, liên hợp cùng Tam hoàng tử Chính Dương để bố trí. Nàng cần liều lĩnh như !"
Thì đó là nhiệm vụ Thái tử giao cho lúc lên đường?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chinh-ha/chuong-12.html.]
Thi thoảng kẻ chạy qua trong kinh hoảng, khói cháy khắp nơi, còn ai để ý tới chúng .
"Tam hoàng tử cùng Nhị hoàng tử Chính Dương hẳn đang đối đầu ở chính điện," Tống Trác nghiến răng, "Yên tâm, ngóc ngách của hoàng cung, nhất định đưa nàng trở an ."
"Ra phía cửa Bắc," hụt mà thì thầm.
Không hỏi một câu, xoay đổi hướng.
"Có quan binh!" Tống Trác giật , thấy ánh lửa bên ngoài cổng cung phía Bắc.
"Chàng cứ chạy ," thở hổn hển, "Cứ chạy!"
Hắn siết chặt lưng, quên mà xông .
Mỗi bước , một tên lính định chặn đường chúng một mũi tên xoáy cổ mà gục xuống.
Tống Trác đưa dẫm lên m.á.u tươi và những thể ngã quỵ, mở một con đường.
Lửa đỏ loáng lên ánh sáng bạc của đầu tên, gian rơi hỗn loạn.
Gió thốc lên, tiếng tên b.ắ.n trầm đục giống như nhịp phách mạnh mẽ, cưỡng ép xé toang màn đêm.
Đến khi đám viện binh thấy động chạy tới, chúng rút một quãng xa.
...
Gió đêm thổi mát rượi bên bờ sông.
Có tiếng sấm cùng chớp giật ở phía xa. Mùi cỏ ngai ngái bốc lên hăng cả mũi.
Tống Trác cõng , từng bước vững chãi.
"Thật gì với nàng nữa," khẽ thở dài, "Đã với nàng, đừng gắng gượng, bên cạnh thì cứ dựa . Tin tưởng khác là yếu đuối ."
Hắn lắc đầu, giọng pha chút bất lực. "Ta thật chịu thua tính tình nàng ."
Ta bấm chặt mười đầu ngón tay thể , ngả bờ vai ướt át.
"Nàng cứu mà cảm động đến ?" bật , khẽ xốc lên vai, "Không cần khách sáo, vốn tự nguyện mà. Ai bảo nàng khiến cam tâm đầu hàng chứ."
, đáp.
"Hạ Ngưng?" nhỏ giọng gọi. "Hạ Ngưng?"
Không một tiếng trả lời.
Một linh cảm lạnh buốt lướt qua, Tống Trác vội đặt xuống, .
Ánh mắt sững sờ khi thấy -
Máu đỏ tươi đang tràn từ khóe môi , từng dòng từng dòng như nở rộ nền áo trắng. Đôi mắt chớp nhẹ, ánh lệ long lanh, bi ai .
Hắn run rẩy lau vội m.á.u nơi môi , giọng gần như vỡ vụn:
“Thế là ? Hạ Ngưng! Nàng ?”
Ta gắng gượng đưa tay lên. Hắn vội nắm lấy, áp tay lên má , run rẩy đến mức cả thở cũng đứt quãng.
Ngón tay khẽ chạm nơi bờ mi .
“Tống Trác... đừng .” Ta khàn giọng thì thầm. “Lúc hẳn là Tô Diệu liên thủ cùng Hạ gia, đ.á.n.h tới hoàng thành Sương Hoa. Ta... trả tiền đồ. Gặp Minh Tâm... đưa ngọc bội của ... nàng là em gái Tô Diệu... sẽ dẫn đến mặt tân đế.”
Hắn lắc đầu liên hồi, nước mắt hòa cùng tiếng nấc nghẹn:
“Đừng nữa, đừng sợ. Ta đưa nàng tìm y sĩ, sẽ , Hạ Ngưng, xin nàng…”
Ta khẽ , giọng hòa cùng với gió khô khốc:
“Xin ... Hy vọng như ... cuối cùng, sẽ còn nợ .”
“Không!” Tống Trác gào lên, siết chặt trong vòng tay run rẩy. “Ai như là hết nợ? Hạ Ngưng, tỉnh ! Ta xong... nàng tỉnh !”
Một tiếng ầm vang ở phía xa, cơn mưa xóa nhòa ranh giới giữa trời và đất.
Ta nhắm mắt, để mặc bản chìm trong ấm thuộc của .
Một khắc trôi qua, cũng là cả một đời của .
Danh tiếng là giả, tài năng là giả, gấm vóc lụa là, châu ngọc xa hoa cũng chỉ như gió thoảng mây bay. giây phút , cảm thấy, lẽ cũng quá khổ sở.
Đây là hồi kết cho câu chuyện của .
