Anh tin Ngụy Tu Dương dám, vì Ngụy Tu Dương là sợ Quan Hề sẽ bơ nhất.
“Cậu đừng chắn đường .” Giang Tùy Châu , “Nếu , ắt sẽ cách khiến vĩnh viễn biến mất mặt Quan Hề.”
“Anh uy h.i.ế.p ?” Tuy mặt vẫn bình tĩnh nhưng lưng Ngụy Tu Dương đổ một tầng mồ hôi lạnh.
“Cô coi như em trai ruột, cũng quen việc bạn bè là . Cậu mà phận, can thiệp chuyện của và cô , sẽ động đến .”
“…”
Đánh rắn đánh dập đầu, Ngụy Tu Dương đánh trúng điểm yếu, sắc mặt bỗng tái mét.
Mà Giang Tùy Châu cũng nán lâu, bước đến bên thang máy, ấn nút xuống tầng.
Thang máy nhanh chóng đến nơi, bước trong, cánh cửa thang máy đóng ngăn cách tầm mắt hai .
Thang máy bắt đầu xuống, cửa thang máy lắp kính phản quang, hình ảnh phản chiếu của bản , trầm mặc một hồi lấy tay xoa mi tâm.
Thật chuyện liên quan đến Ngụy Tu Dương giờ cũng , vì từng đặt trong mắt, nhưng Ngụy Tu Dương tự dâng lên đúng họng súng.
Trong thời gian Quan Hề ý kết thúc với , cảm thấy địch ý với tất cả những khác phái tồn tại quanh cô.
**
Quan Hề về phòng ngủ của sạc điện thoại.
Điện thoại mở nguồn cô liền nhận hàng loạt tin nhắn của bố cô Quan Hưng Hào, ông bà nội và cả chú Dương Minh Trí. Quan Hề bật tin nhắn thoại của ông bà nội lên, ông bà nội khuyên cô về nhà sống với ông bà xem tin nhắn Quan Hưng Hào gửi.
Ông gửi cho cô một bức ảnh dài, trong đó là lời giải thích kèm theo lời xin của ông. Cô cảm thấy cổ họng khô đắng đối mặt , chỉ tắt tiếng điện thoại, ném điện thoại qua một bên chui trong chăn.
Đến lúc cô khỏi phòng ngủ liền thấy Ngụy Tu Dương về từ lúc nào, Lãng Ninh Y đang sô pha, đùi cô nàng là chiếc laptop đang xử lý công việc.
“Dậy hả? Đói ? Ra ngoài ăn gọi ship đến?”
Quan Hề lắc đầu, xuống cạnh cô: “Cậu đang bận hả.”
Lãng Ninh Y: “Hôm nay đến công ty nhưng vẫn ở nhà việc.”
“Ừ.” Quan Hề dáng vẻ chuyên chú việc của Lãng Ninh Y, nghĩ ngợi lát : “Ninh Y, xem gì thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-102.html.]
“Hả?”
Quan Hề: “Ừm… Dù gì thì vốn đang blog du lịch, nhưng dạo chẳng nên gì để , xem nên nộp CV ứng tuyển ?”
“Nộp CV? Cậu điên ? Có ai dám sai đông sai tây mà sợ phát cáu ?”
Quan Hề: “Cậu chuyện tử tế chút , nghiêm túc tìm việc đó. Lần thật sự trắng tay bỏ nhà , mấy cái thẻ ngân hàng mang theo cái nào. Mình vẫn còn tôn nghiêm đấy!”
“Đừng đừng, chúng đừng chơi thật thế chứ.” Lãng Ninh Y kéo cô gần, “Cậu cứ nhà đợi , cần lo lắng mấy cái thẻ ngân hàng , chị em vẫn thể nuôi .”
Quan Hề để ý, cô hất tay Lãng Ninh Y nghiêm túc : “Mình nhớ đăng mấy blog du lịch lên còn khá nhiều công ty gửi lời mời hợp tác đến, tuy tiền công chẳng bõ nhét kẽ răng, nhưng thể bỏ phí cho du lịch. Cậu xem nên chuyên tâm một blogger du lịch ?”
Lãng Ninh Y ngạc nhiên: “Này, cái đó mệt lắm, bay bay , còn một đống thứ linh tinh nữa.”
“Tàm tạm, thích công việc .”
Thấy Quan Hề vẻ nghiêm túc, Lãng Ninh Y chỉ đành : “Được thích là … việc cũng cần vội, thể nghỉ ngơi một thời gian, điều chỉnh tâm trạng của .”
“Ừ… mấy ngày nay cho mượn máy tính .”
“Ok.”
Quan Hề ở trong nhà của Lãng Ninh Y suốt một tuần, cả tuần cô Lãng Ninh Y kể khá nhiều chuyện.
Cô kể Ngụy Chiêu Mai cãi với Quan Hưng Hào một trận lớn, bà dắt Quan Oánh rời khỏi nhà họ Quan. Cũng mấy ngày nay cô thấy bố cô lòng vòng ở tiểu khu nhưng dám lên. Cũng kể ngoài suy diễn nhiều về chuyện của cô, bàn luận nhiều nhất chính là: Với tính tình của Quan Hề, sự thật sẽ đại náo thiên cung .
Nghe xong mấy tin Quan Hề cảm xúc gì, cô ẩn hết tin nhắn của , chỉ ngây ngốc trong nhà.
cô cũng , cô lướt một lượt những công ty từng nhắn tin ký hợp đồng với , điều tra kỹ lưỡng từng công ty chuyện với từng công ty một.
Tính Lãng Ninh Y vốn thích bay lượn, mấy ngày nay sợ Quan Hề ở nhà “nghĩ quẩn” cô cũng ở luôn nhà, ở nhà suốt bảy ngày trời cuối cùng cũng chịu nổi nữa.
“Không thể thế mãi , hôm nay chúng ngoài một chuyến, bảo bên Chung Linh Phàm, để một ghế lô trong quán bar cho chúng .”
Quan Hề cầm iPad sô pha, mấy hứng thú đáp : “Cậu một , say thì gọi đến đón.”
Lãng Ninh Y dựng cô dậy: “Nói với chả năng, tất nhiên hai chúng đều !”
“Không .”
“Ai nha bạn học Quan ! Cậu xem dáng vẻ của , mặt mộc nhợt nhạt còn mặc cả cây quần áo ngủ! Làm gì dáng vẻ của một cô thiếu nữ phơi phới xuân xanh!”