Đối với một lẽ nấu cơm là sở thích là thú vui của họ, cũng thể là một kỹ năng sinh hoạt thể thiếu.
đối với Giang Tùy Châu và Quan Hề, những thể tìm nổi niềm vui với loại kỹ năng sinh hoạt thể thiếu , phòng bếp là cấm địa của hai , Quan Hề đĩa nầm bò hầm khoai tây chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Theo nhận định của Quan Hề, cô với Giang Tùy Châu kẻ tám lạng nửa cân, nên cô nghĩ thể xuống bếp.
“Em đùa thôi, em ăn thật .” Quan Hề cửa phòng bếp, lo lắng : “Anh đừng đốt phòng bếp nhà Lãng Ninh Y đấy.”
Giang Tùy Châu đáp lời cô, mở tủ lạnh xem thứ gì thể nấu .
Quan Hề: “Em thấy nấu ăn bao giờ.”
Giang Tùy Châu đầu cô: “Không độc c.h.ế.t em , em tắm .”
Quan Hề: “…. Ồ.”
Dường như Giang Tùy Châu nhất quyết nấu cơm cho cô, cuối cùng Quan Hề cũng ngăn nữa, cô vội chạy phòng tắm tắm rửa quần áo thoải mái mới ngoài.
Lúc Giang Tùy Châu vẫn bận rộn trong bếp, bóng lưng vẫn trấn tĩnh như thường.
Quan Hề bước tới lưng , ngó đầu cái chảo: “Bít tết?”
Giang Tùy Châu thời gian đồng hồ đeo tay, đảo mặt miếng thịt: “Trong tủ lạnh còn thứ khác, chỉ miếng bít tết tạm chấp nhận .”
Quan Hề ngạc nhiên: “Anh mà nấu thứ độ khó năm thế hả?”
Giang Tùy Châu đánh mắt nhắc cô chiếc điện thoại đang bàn bếp bên cạnh: “Tra mạng.”
Quan Hề hiên ngang : “Lần em cũng lên Baidu mà.”
“Em đang món nầm bò khoai tây hả?” Giang Tùy Châu vẻ bất ngờ, nhíu mày , “Có lẽ do em thiên phú.”
“…”
Giang Tùy Châu: “Được em bàn , sắp xong .”
Cái cũng quá dọa .
Quan Hề một bên bàn ăn, cảm giác đầu óc m.ô.n.g lung.
Thế mà Nhị cẩu nấu cơm thật, còn đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-109.html.]
“Thử miếng xem.” Giang Tùy Châu mang đĩa đồ ăn .
Quan Hề đĩa thức ăn thịt bò với trứng gà và xúp lơ xanh trang trí hảo mà đơ mất nửa ngày trời vẫn động đũa.
Giang Tùy Châu thấy liền xuống cạnh cô, kéo đĩa về mặt , cầm d.a.o nĩa lên tự động thủ. Anh cắt miếng đầu tiên bỏ miệng thử, nhai nuốt xong mới nhận xét cực chân thực: “Không độc, bảy phần chín, mùi vị tạm .”
Nói xong cắt thêm miếng nữa, giơ dĩa lên ngang miệng Quan Hề: “Ăn .”
Ánh mắt Quan Hề từ gương mặt của đến miếng thịt, từ miếng thịt sang gương mặt .
Đèn trong phòng ăn sáng, ánh sáng chiếu mái tóc và khuôn mặt khôi ngô của , trông sạch sẽ chỉnh tề. Bây giờ đang mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo đầu tiên cài, ống tay áo xắn lên vài nếp.
Rõ ràng từ đầu tóc tới cánh tay đều lộ vẻ nhiễm khói dầu cùng khí chất cao quý, mà giờ khắc cô cảm thấy đây là dáng vẻ “ôn nhu hiền hậu”.
Nhất thời Quan Hề như mất năng lực ngôn ngữ, quỷ thần sai khiến thế nào mà cô mở miệng thật.
Giang Tùy Châu đưa miếng thịt bò trong miệng cô.
Quan Hề im lặng nhai nhai nuốt nuốt, “Ừm…”
“Thế nào.”
“Công nhật là bảy phần chín, nhưng dai.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Thế , mạng đúng thời gian như sẽ món bít tết bảy phần chín.”
“ em thấy bảy phần, mùi vị hả… mặn chút.” Quan Hề nhập vai nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp, chậm rãi bổ sung, “Anh thấy mùi vị như thế mà hả? Em cảm thấy quá …”
Giang Tùy Châu tính cách của Quan Hề, lúc cô mà bới lông tìm vết thì soi ba trăm sáu mươi độ thiếu góc nào.
Nên cũng phản bác, chỉ cắt thêm miếng nữa cho cô ăn, “Lần đầu nấu, về chắc chắn sẽ tiến bộ, dù cũng hơn chán mùi vị món của em…. Em thấy sự khác biệt ở đây chứ.”
Quan đại tiểu thư mở miệng cắn miếng thịt, câu nào, mùi vị cái món của cô quả thật thấm .
Giang Tùy Châu: “Ăn nhiều , ăn no hãy ngủ.”
Nói đến ngủ Quan Hề mới nhớ bây giờ là nửa đêm, cô thế mà ăn bít tết nửa đêm… là gặp quỷ mà.
Cô giữ chiếc dĩa thịt bò mà Giang Tùy Châu định đút cho cô, định cô ăn nữa thì bên ngoài nhà vang lên tiếng mở cửa.
“Hề Hề, mị về .” Giọng của Lãng Ninh Y truyền tới, “Cậu đang ở nhà chứ? Đã ngủ ? Ai da, Nhị cẩu nhà nọ chứ hả….”
Lúc Lãng Ninh Y xong câu cũng tới phòng ăn, gương mặt cô còn phiếm đỏ do men rượu. Sau đó, cô nàng thấy bên cạnh Quan Hề còn một nữa… Giang Tùy Châu! Men say thoáng chốc bốc còn bóng dáng.