Đường đến sân bay mất tầm bốn mươi phút, đó Giang Tùy Châu nhận một cú điện thoại bàn chuyện công việc. Quan Hề buồn ngủ, nhưng bên cạnh chuyện cô ngủ , nên chỉ đành nhắm mắt , thi thoảng hé mắt ngắm góc mặt của .
Chuyện gì mà mãi xong… Lên xe mà còn công việc, nhiều việc đến thế … giọng của Nhị cẩu quá , đặc biệt khi bàn việc công ôi cái kiểu nghiêm túc lãnh đạm … Ừm, cũng , cái góc nghiêng mới mấy ngày hơn … Hử? Người sẽ vụng trộm sang châu Âu gì chứ, thể nào, còn lâu mới thèm loại chuyện …
“Muốn ngắm thì cứ ngắm quang minh chính đại, cản.” Giang Tùy Châu chợt .
Quan Hề sửng sốt, chỉ , đang chuyện với cô hả?? Không đang điện thoại .
Giang Tùy Châu giơ xa điện thoại , nghiêng qua, bàn tay tự nhiên như nắm cằm cô xoay mặt cô thẳng .
“Đang chuyện với em, bảo em đừng ngắm trộm nữa.”
Sắc mặt Quan Hề khẽ biến, cà lăm một hồi mới đáp: “Anh, tự luyến thế nhỉ? Em ngắm khi nào!”
“Ngắm nhiều như mí mắt co giật hả?”
“…!”
Giang Tùy Châu buông tay cô, đặt điện thoại bên tai với đầu : “Ừ, đang chuyện với Quan Hề. Ở xe lạ hả? đưa cô sân bay, đúng… Cô du lịch.”
Quan Hề: “Ai?”
Giang Tùy Châu cô: “Quan Nguyên Bạch.”
Quan Hề ồ một tiếng, sang hướng khác tiếp tục nhắm mắt, “Hai chuyện gì mà mãi xong , xe cứ bàn công việc suốt, đồ cuồng công việc.”
Giang Tùy Châu bắt lời cô, với đầu : “Em gái cảm thấy nhiều chuyện quá đấy… Không , là cô thấy , thấy hả… Được, nữa… Cúp đây.”
Quan Hề chậm rãi sang.
Giang Tùy Châu cô, để ý ánh mắt ù ù cạc cạc của cô, lấy tấm thảm xe đắp lên cô: “Còn hai mươi phút nữa mới đến nơi, em thể ngủ một lát.”
Quả thật Quan Hề buồn ngủ, cô cũng để ý nhiều nữa kéo chăn lên liền nhắm mắt ngủ mất.
Trong xe liền yên tĩnh , thoáng chốc cô ngủ .
Hai mươi phút thời gian dài nhưng Quan Hề ngủ một giấc ngon lành.
Cô khác nhéo tỉnh.
“Quan Hề, đến sân bay .”
“Quan Hề.”
“Quan Hề?”
Vốn Quan Hề đang ngủ thoải mái, gọi động tay như khiến cô cực kỳ bực bội. Vì thế cô hất cái tay đang quấy nhiễu , cọ cọ chiếc “gối đầu”, mắt cũng thèm mở.
“Lỡ chuyến bay , dậy thật?”
Lỡ, lỡ chuyến bay???
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tim Quan Hề đập bùm bùm, mở bừng hai mắt. Sau đó cô nhận đang gối đùi của Giang Tùy Châu, mặt cô dán ống quần Tây của , mà quần Tây của dày cũng chẳng mỏng, hiện rõ một vệt nước lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-116.html.]
Quan Hề chậm chạp bò dậy, cô nhẹ nhàng lấy tấm chăn che vị trí vệt nước .
“Đến .”
Giang Tùy Châu: “Ngủ vui ?”
“Ừm… Cũng tạm.”
Giang Tùy Châu vén tấm chăn : “Xuống xe .”
“Ừ.”
Quan Hề vội mở cánh cửa ô tô bước xuống, Giang Tùy Châu xuống cô, lúc duỗi chân bước xuống liền thấy vệt nước đùi .
Giang Tùy Châu khẽ sững , khi xuống xe liền đến bên cạnh Quan Hề: “Lau miệng .”
Quan Hề lập tức giơ tay lên theo nhưng lau miệng xong cô mới nhớ tới, cô lau miệng mà?
“Có gì?”
“Nước miếng.”
Quan Hề dậm chân: “Nào , em lau !”
Giang Tùy Châu bộ : “Thế hả, lau luôn quần cho .”
“Quần …” Quan Hề cứng họng, “Quần của … liên quan gì đến em.”
Giang Tùy Châu: “Vậy liên quan đến ai.”
Quan Hề xoa cánh mũi, ngó trái ngó thèm đáp , chạy thẳng xe, “Chu Hạo, khuân vali xuống giúp chị với.”
Chu Hạo: “Không cần khách sáo…”
Sau đó Chu Hạo liền xếp hành lý lên xe đẩy giúp cô.
Quan Hề nhận lấy xe đẩy hành lý của : “Chị đây, đồng nghiệp còn đang đợi chị trong .”
Chu Hạo: “Tạm biệt Quan tiểu thư.”
Quan Hề gật đầu, trong.
“Quan Hề.”
Sau vang lên giọng của , Quan Hề ngừng bước đầu .
Giang Tùy Châu bước lên vài bước, chỉnh mấy sợi tóc rối do ngủ dậy của cô: “Phải chú ý an nhé.”
Giọng của Giang Tùy Châu vẫn lạnh nhạt như , nhưng lúc cô cảm thấy chẳng hề lạnh chút nào. Cô còn ảo giác rằng hai vẫn như một, vẫn còn ở bên .
Mà cái cảm giác sai lệch khiến trong lòng cô xuất hiện sự nỡ kỳ lạ…
“Đi .” Giang Tùy Châu .
Quan Hề một lúc, cô gật đầu: “… Được.”